Bóng dáng của hắn đã chìm vào trong màn đêm.
Vân Quán Ninh thở dài một hơi, đang định quay người đi thì có một giọng nói như có như không truyền vào bên tai nàng: “Bổn vương đi làm chút chuyện.”
Hắn vừa rồi, là đang giải thích hành tung của mình cho nàng sao?
Khi Mặc Diệp rời đi, cả Như Ngọc và Như Mặc cũng theo sau.
Đặt Viên Bảo lên giường, Vân Quán Ninh đi vào phòng bếp.
Ngay cả khi bây giờ đã có hạ nhân hầu hạ ở Thanh Ảnh Viện, nàng không cần phải làm những công việc này kia, nhưng theo thói quen, nàng vẫn muốn vì Viên Bảo mà nấu ăn cho nó mỗi ngày.
Như Yên vẫn luôn như hình với bóng, đi theo nàng vào phòng bếp.
Hai người chủ tớ có sự phân công công việc rõ ràng, mấy tháng cùng nhau lại chỗ này đã luyện ra sự ngầm hiểu với nhau.
“Rốt cuộc đêm nay chủ tử nhà ngươi bị làm sao vậy?”
Nàng vừa nhặt rau vừa hỏi Như Yên.
Như Yên cứng ngắc cầm thanh củi, thấy nàng không để ý lắm, nhíu mày: “Nếu như chủ tử không nói cho Vương phi, nô tỳ cũng không dám nói.
Nên chờ sau khi chủ tử trở về, Vương phi tự mình hỏi chủ tử một chút đi.”
Như Yên luôn là một đứa cứng đầu!
Vân Quán Ninh bĩu môi: “Nếu ta có thể hỏi ra chuyện từ miệng hắn, ta còn cần hỏi ngươi à?”
Đây là một câu nói thật lòng.
Có điều, thấy nàng quan tâm chủ tử nhà mình như vậy…
Nên Như Yên quyết định tiết lộ một chút tin tức cho nàng: “Mối quan hệ bất hòa của Doanh Vương và chủ tử hiện giờ muốn thể hiện ra bên ngoài rồi.”
“Nô tỳ nghe nói, hôm nay lúc lâm triều Doanh Vương ở trước mặt Hoàng thượng đã chỉ tội chủ tử.”
“Hả?”
Vân Quán Ninh có hơi kinh ngạc: “Hắn ta vạch tội gì của Mặc Diệp?”
“Nữ tử không thể can dự triều chính.
Doanh Vương nói Vương phi người đã vượt phép tắc.”
Như Yên thản nhiên nói.
Vân Quán Ninh cũng biết điều này.
Nữ tử hậu cung không thể can dự triều chính.
Nữ nhân nơi hậu viện cũng giống như vậy.
Có lẽ là Mặc Hồi Phong đã biết sau lưng Mặc Diệp có Vân Quán Ninh giúp bày mưu tính kế.
Hiện giờ Thần Cơ Doanh của Mặc Diệp càng ngày càng tốt, hắn cũng càng ngày càng được lòng Hoàng thượng.
Kết quả là, Mặc Hồi Phong chỉ cảm thấy hắn càng ngày càng uy hiếp đến mình.
Vậy nên hôm nay tóm lấy việc này để hung hăng vạch tội Mặc Diệp.
Ánh mắt của Vân Quán Ninh hơi thay đổi: “Vậy phụ hoàng có trách phạt Vương gia không?”
“Vâng, Hoàng thượng đã trách mắng chủ tử một trận trước mặt văn võ bá quan.”
Như Yên nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ, thế nhưng sắc mặt của Vân Quán Ninh thì không được tốt cho lắm.
Mặc Diệp là một người sĩ diện như vậy, Mặc Tông Nhiên lại có thể quát mắng hắn trước mặt mọi người…
“Vậy Vương gia có phản kích lại Doanh Vương không?”
Nàng biết Mặc Diệp là một người có oán phải trả.
Nhìn vào sự việc thích khách ở Thanh Ảnh Viện thì biết, Mặc Diệp tra ra có liên quan đến Doanh Vương phủ, hắn dứt khoát chiếm đoạt luôn Thần Cơ Doanh.
Ngoài ra, vụ việc tước đoạt binh khí của Ngũ Quân Doanh, trừng trị mấy tên lâu la của Ngũ Quân Doanh cũng đã tát thật mạnh vào mặt của Mặc Hồi Phong.
Sở dĩ lúc này Mặc Hồi Phong tìm cách vạch tội Mặc Diệp có lẽ là liên quan đến một nghìn hai hoàng kim kia.
Nói đến vấn đề này, hắn có lẽ là không cam lòng.
“Trước mặt các văn võ bá quan trong triều, Vương gia đã đoạt lại bội kiếm của Doanh Vương.”
Như Yên không thay đổi sắc mặt nói.
“Phụt.”
Vân Quán Ninh cúi đầu nở nụ cười: “Chuyện này rất giống chuyện hắn có thể làm ra!”
Vậy nên thích khách đêm nay rất có thể là do Mặc Hồi Phong phái tới?
Một lần nữa bị Mặc Diệp làm mất mặt, lại còn bị mất mặt một cách danh chính ngôn thuận… Hắn phụ trách quản lý Thần Cơ Doanh, đương nhiên có quyền đoạt lại bội kiếm của Mặc Hồi Phong, cho nên đối phương mới tức giận như vậy.
“Vậy đêm nay, Mặc Diệp đi tìm Mặc Hồi Phong tính sổ đúng không?”
Nghĩ tới lời nói của hắn trước lúc rời đi: “Dù có nghe thấy động tĩnh gì ở bên ngoài cũng đừng đi ra.”, Vân Quán Ninh ngẩng đầu nhìn về phía Như Yên: “Hay là Mặc Hồi Phong đến tìm hắn tính sổ?”
Như Yên không nói gì nữa.
Nhưng Vân Quán Ninh biết rằng nàng đoán đúng rồi.
Không ngờ Mặc Hồi Phong lại có lá gan lớn như vậy, dám quang minh chính đại ám sát Mặc Diệp, rõ ràng là tới cửa gây chuyện!
“Mặc Hồi Phong rất nham hiểm, xảo quyệt…”
Tâm trạng của nàng từ đầu đến cuối vẫn luôn thấp thỏm lơ lửng giữa không trung.
Tuy rằng ngày thường Mặc Diệp vẫn luôn lạnh lùng, nhưng rốt cuộc hắn vẫn có lương tri, còn Mặc Hồi Phong thì không dám chắc.
Một người ngay cả lương tri còn không biết có hay không, như vậy có khác gì một kẻ liều lĩnh điều gì cũng dám làm!
Thấy nàng quả thật lo lắng cho Mặc Diệp, giọng điệu của Như Yên nhẹ nhàng hơn một chút: “Vương phi không cần lo lắng.
Chủ tử của nô tỳ không phải là một người dễ bị bắt nạt.”
Vân Quán Ninh không nói gì.
Có Như Mặc và Như Ngọc ở bên cạnh, chắc Mặc Diệp sẽ không gặp chuyện không may.
Nếu hắn đã dặn dò không được đi ra ngoài, vậy nàng có muốn cũng không biết nên làm cái gì.
Trong đếm tối như thế này, nàng mà làm gì có khi lại còn kéo chân hắn.
Mặc Diệp vẫn chưa ăn tối, vì vậy nàng sẽ chuẩn bị tốt bữa cơm chờ hắn trở về ăn.
Ngay cả chính Vân Quán Ninh cũng không nhận ra, suy nghĩ “Chờ hắn trở về” cứ như vậy được nàng nghĩ đến như một điều hiển nhiên không chút do dự nào.
Giống như một thê tử chuẩn bị thật tốt bữa ăn, ở nhà chờ trượng phu trở về.
Có lẽ là mấy tháng nay Mặc Diệp đến Thanh Ảnh Viện cọ cơm, cọ riết thành thói quen.
Vân Quán Ninh thôi cau mày, nàng tiện tay chọn mấy cọng rau cần.
Mặc Diệp thích ăn súp lơ, vậy nên nàng đã cố tình chuẩn bị một đĩa súp lơ kho.
Mọi vật đều có thể kho!
Sau khi chuẩn bị tốt bữa cơm, nàng cho Viên Bảo ăn, nó vừa ăn xong thì lại đi ngủ rồi.
Nhưng Mặc Diệp vẫn chưa trở lại, Vân Quán Ninh không yên tâm, lấy đồ ăn bỏ vào nồi để giữ nhiệt.
Như Yên đang chăm sóc cho Viên Bảo, nàng khoác thêm xiêm y rồi ngồi ở sau cổng chính chờ.
Trời về đêm se lạnh, tay nàng cầm theo một chiếc đèn lồng rất nhỏ màu xanh.
Nghĩ đến Mặc Diệp, hắn gặp phải chuyện này “đầu sỏ gây nên” chính là nàng.
Một canh giờ sau, trong lòng Vân Quán Ninh vẫn luôn thầm niệm câu “sẽ không xảy chuyện gì đâu” thì Mặc Diệp đã trở lại.
Cánh tay của hắn bê bết máu, máu tươi vẫn không ngừng chảy xuống xuôi theo cánh tay.
Toàn thân hắn nồng đậm mùi máu tươi.
Khi bước vào cửa, là Như Ngọc và Như Mặc đỡ lấy hắn, hình như bị thương rất nặng.
Mặc Diệp nhìn thấy một người ngồi sau cánh cửa cùng với một chiếc đèn lồng đang chờ đợi.
Hắn sửng sốt một chút rồi mới trầm lặng hỏi: “Nàng làm gì ở đây?”
Hắn còn tưởng là người sai vặt đang gác cổng.
Vân Quán Ninh vội vàng đứng dậy: “Ngươi bị sao vậy? Bị thương rồi?”
“Không có chuyện gì.”
Hắn rất bình tĩnh đứng thẳng người, ra hiệu cho Như Ngọc và Như Mặc rời đi.
“Ngươi bị thương rồi?”
Vân Quán Ninh xách theo đèn lồng đến gần.
Toàn thân hắn là y phục màu đen, trong đêm đen như thế này cho dù bị thương, trên xiêm y cũng không thể thấy vết máu.
Nhưng mùi máu tươi vẫn có thể ngửi được từ xa.
Hắn không nói gì, Vân Quán Ninh kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa: “Bị thương ở chỗ nào?”
Giọng điệu nàng mang theo sự chắc chắn, chắc chắn hắn đã bị thương.
“Bổn vương không…”
Lời nói còn chưa kịp thốt đã bị nàng chặn ngược trở về: “Trên mu bàn tay của ngươi còn đang chảy máu, là ngươi bị thương!”
Nếu đó là máu của người khác, nó sẽ không cứ tiếp tục chảy như vậy.
Mà lúc này, trên mặt đất đã tụ lại một vũng máu nhỏ, máu đó vẫn không ngừng chảy xuống.
Không đợi hắn lên tiếng, Vân Quán Ninh đã nắm lấy tay hắn đi về phía Thanh Ảnh Viện: “Bị thương như vậy mà còn có thể cắn răng chịu đựng.
Mặc Diệp, ta kính nể ngươi là một nam tử hán.”
Mặc Diệp liếc nhìn nàng một cái không nói lời nào.
Vân Quán Ninh túm hắn kéo vào Thanh Ảnh Viện.
“Cởi.”
Nàng quay lưng về phía hắn, vừa chuẩn bị thuốc trị thương và rượu cồn, vừa “ra lệnh”.
Nào ngờ sau khi chuẩn bị xong, nàng thấy hắn vẫn còn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Đối diện với ánh mắt thâm thúy của hắn, Vân Quán Ninh nhíu mày: “Nếu ngươi không cởi làm sao ta xử lý miệng vết thương cho ngươi?”
“Bổn vương bị thương.”
Mặc Diệp nâng tay lên: “Ngươi cởi giúp bổn vương đi.”.