Vân Quán Ninh hỏi lại: "Ngươi đi ra ngoài luôn mang theo cả đám cung nhân, đâu cần người phải tự mình đi lại, cứ dùng hiệu khiêng lên là được."
"Nhìn cách ăn mặc trang điểm của ngươi, không phải dáng vẻ của một đáp ứng nên có đúng chứ?"
Advertisement
“Không phải người ở lại vào việc được phụ hoàng sủng ái hay sao? Ta đánh gãy chân người rồi thì phụ hoàng mới có thể càng thêm yêu thương ngươi.”
Nghe những lời này thì xem ra hôm nay Vân Quán Ninh thật sự muốn đánh gãy chân của nàng ta.
Advertisement
Chuyện này không thể thương lượng được.
Khi thấy Vân Quán Ninh cúi người, nhặt một cây gậy từ dưới đất lên thì Tôn Đáp ứng mới biết sợ.
Nàng ta run rẩy nói: "Minh Vương Phi, người, người hãy bỏ qua cho ta! Ta biết sai rồi, sau này ta không dám tiếp tục làm càn ở trước mặt vương phi nữa, xin vương phi bỏ qua cho ta."
"Bỏ qua cho ngươi? Không phải vừa rồi người còn nói khoác mà không biết ngượng ở trước mặt ta sao, bảo ta phải gọi người một tiếng Tôn nương nương?"
Vân Quán Ninh buồn cười nhìn nàng ta: "Sao vậy? Tôn nương nương sợ rồi sao?"
"Ngươi thử nói xem, ta nên đánh gãy chân trái của người hay là đánh gãy đùi phải của ngươi?"
Không nói đến những cái khác thì dáng dấp của vị này Tôn Đáp ứng này đúng là không tồi.
Dáng người trước sau lồi lõm, hai chân vừa nhỏ vừa dài...
Quả là một mỹ nhân hiếm thấy!
Nàng ta trẻ tuổi, so Triệu Hoàng Hậu hay Đức Phi mà nói thì nàng ta vẫn đang ở tuổi xuân xanh đầy sức sống. Đối với nam nhân thì nữ nhân như thế này đúng là cực phẩm nhân gian.
Cũng chẳng trách sao Mặc Tông Nhiên lại sủng nàng ta.
Vân Quán Ninh ôm cây gậy như đang có điều suy nghĩ: "Phụ hoàng thích chơi chân trái hay là đùi phải của người hơn?"
Cặp chân này nàng nhìn cũng thấy thèm thuồng.
"Nếu ông ấy thích chơi chân trái, thì ta sẽ đánh đùi phải của người, để lại cho ngươi một con đường sống không khéo sau này bị thất sủng."
Nàng thấp giọng cười: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Nhìn đi, nàng "khéo hiểu lòng người" biết bao!
Những lời này rơi vào tai Tôn Đáp Ứng, khuôn mặt nhỏ nhắn kia lập tức cứng đờ.
Mấy lời này thật là quá lưu manh.
Nàng định giả vờ nghe không rõ thì lại nghe Vân Quán Ninh nói: “Nếu ngươi không chọn thì ta sẽ đánh gãy cả hai luôn! Để ngươi khỏi gây sóng gió, ỷ thế hiếp người ở hậu cung."
Nghe vậy, Tôn Đáp Ứng sợ rồi.
"Minh Vương Phi, vạn người hãy bỏ qua cho ta! Ta biết sai rồi!"
Nàng ta cho rằng được Mặc Tông Nhiên cưng chiều rồi thì sẽ có thể không cần để một kẻ nào vào trong mắt.
Nào biết hôm nay lại gặp phải một người hung ác như Vân Quán Ninh!
Vốn dĩ Vân Quán Ninh không phải là người nghiêm nghị, tâm địa ác độc, nhưng vì Mặc Phi Phi, nàng muốn xử tiện nhân Tôn Đáp ứng không biết trời cao đất rộng này!
"Ngươi không chọn có nghĩa là không muốn đôi chân này nữa đúng không?"
Vân Quán Ninh nhíu mày, chậm rãi giơ cây gậy trong tay lên.
Đúng lúc này từ bên ngoài rừng mận truyền đến một giọng nói: "Minh Vương Phi! Xin hãy hạ tình lưu tình."