Lúc đầu giọng nói của hai người không to lắm, nghe không rõ ràng gì cả.
Nhưng rất nhanh sau đó, chợt nghe thấy tiếng kêu sắc nhọn của Đức Phi hỏi: “Hoàng thượng, người nghi ngờ thần thiếp?”
“Không chỉ nghi ngờ, mà trẫm còn có chứng cứ!”
Mặc Tông Nhiên còn không có ý định hạ giọng xuống.
“Hoàng thượng!”
Đức Phi lại hét lên: “Thần thiếp hầu hạ ngài đã nhiều năm, chẳng lẽ ngài còn không hiểu con người thân thiếp rốt cuộc là như thế nào sao? Sao ngài có thể vu oan cho thần thiếp như vậy?”
Lần này, Mặc Tông Nhiên không nhẫn nhịn được nữa.
“Nguyên nhân chính là vì trẫm hiểu năng mới có thể nghi ngờ nàng!”
Vừa nghe thấy lời này…
Hai mắt Vân Quán Ninh sáng lên.
Có lẽ nào có chuyện bát quái gì ở đây sao?
Hai người này trước đây còn có bí mật gì?
“Hai mươi năm trước, nàng trầm mê sắc đẹp, trẫm đều nhịn! Tại sao đã qua hai mươi năm rồi, con trai cũng đã lớn như vậy, mà nàng vẫn không đổi được tật xấu đó?”
Mặc dù cách cánh cửa sổ, Vân Quán Ninh cũng đoán được Mặc Tông Nhiên lúc này đang tức giận như thế nào.
“Trẫm vốn tưởng rằng, hai mươi năm qua nàng thành thật yên phận, nhất định là đã bỏ đi cái tâm tư này rồi.”
“Nào ngờ, trẫm vẫn là nhìn lầm nàng!”
“Hoàng thượng!”
Đức Phi cũng tức giận không nhỏ: “Thần thiếp đã giải thích với ngài bao nhiêu lần rồi ngài còn không nhớ? Đó không phải là trầm mê sắc đẹp, cái gì thần thiếp cũng chưa làm, chỉ đơn thuần cảm thấy mỹ nam tử đó đẹp mắt mà thôi!”
“Trong lòng thần thiếp chỉ có ngài, chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với ngài!”
“Liếc nhìn người nam nhân khác nhiều hơn bình thường, đây chính là không làm chuyện có lỗi của nàng sao?”
Dưới sự tức giận, Đức Phi cũng không cẩn thận lựa chọn ngôn từ nữa: “Là chính người, đã hơn hai mươi năm trôi qua, tính đa nghi vẫn không bỏ được!”
“Ngài đã nói sẽ không bao giờ lại nghi ngờ thần thiếp nữa!”
“Đúng là trẫm đã nói như vậy, trẫm cũng đã tin nàng hai mươi năm, nhưng bây giờ thì sao?”
Hai người tiếp tục tranh cãi.
Vân Quán Ninh trừng mắt nhìn, cúi đầu nở nụ cười.
Chẳng trách Mặc Tông Nhiên giống như con mèo bị giẫm phải đuôi.
Hóa ra, Đức Phi đã từng có tiền án”!
Nàng còn đang sợ nói xạo vài câu, không thể làm cho Mặc Tông Nhiên nghi ngờ Đức Phi… Nhưng nhìn tình hình bây giờ, quả nhiên ông trời cũng muốn đứng về phía nàng!
“Hoàng thượng, vì sao ngài lại đột nhiên nghi ngờ thần thiếp như vậy?”
“Vậy vì sao nàng lại muốn thăm dò tin tức về Tống Tử Ngư?”
Tranh cãi trong Ngự Thư Phòng đã dần dần hạ xuống.
Vân Quán Ninh nghe không rõ lắm, nhìn xung quanh, vội vàng trượt xuống góc chân tường.
Nhưng có lẽ Đức Phi và Mặc Tông Nhiên đã giải thích rõ ràng với nhau rồi, vừa rồi rõ ràng còn đang cãi nhau một trận to như thế, mà bây giờ đã ngồi xuống uống trà nói chuyện trong hòa bình.
“Hóa ra là nha đầu thổi Vân Quán Ninh kia, cho thần thiếp một gậy sau lưng!”
Đột nhiên nghe thấy tên của chính mình, ánh mắt Vân Quán Ninh lóe lên.
“Nàng đừng cố chấp với suy nghĩ đó nữa! Trẫm đã nói với nàng bao nhiêu lần rồi? Nha đầu kia trẫm cảm thấy rất tốt, Diệp Nhi cũng thích nó như vậy! Nàng đừng lộn xộn.”
Mặc Tông Nhiên bất đắc dĩ: “Thế mà nàng lại nghi ngờ nó có quan hệ với Tống Tử Ngư…”
“Nếu nàng ta với Tổng Tử Ngư là vô tội, vì sao không giải thích cho thần thiếp?”
Đức Phi than thở nói.
“Giải thích cho nàng thì nàng nghe sao? Nàng có tin sao? Nếu như nàng tin tưởng, nó còn có thể gậy ông đập lưng ông, đến cáo trạng nàng với trẫm?”
Mặc Tông Nhiên tức giận.
Đức Phi: “…”