249: Đây Là Vấn Đề Của Năm Quân!”
“Sao hắn ta lại nghi ngờ ngươi chứ?”
“Chắc là do mặt bổn vương nhìn ác?”
Mặc Diệp nở nụ cười xấu xa hiếm thấy: “Có lẽ ngày thường, chỉ có mình bổn vương là hắn không đối phó được đi.
”
“Thối lắm.
”
Vân Quán Ninh vỗ bàn, chửi thề: “Rõ ràng là vì Tần Tự Tuyết, người trong mộng của ngươi!”
“Ngươi còn cố ý che chở cho nàng ta?”
Nhắc tới Tần Tự tuyết, cả người nàng tràn ngập lửa giận.
Diệp Mặc dường như không ngờ đến, sự thù địch của nàng dành cho Tần Tự Tuyết, càng lúc càng lớn.
Thấy nàng tức giận, hắn trầm mặc, thức thời không trêu chọc nàng nữa.
Vân Quán Ninh hít một hơi thật sâu, điều chỉnh cảm xúc: “Thôi! Hôm nay ta không phải đến để cãi nhau với ngươi, nếu Mặc Hồi Phong muốn hại người, vậy thì ngươi hại lại.
”
“Hắn ta nói đây là vấn đề của Thần Cơ Doanh, thì chính là vấn đề của Thần Cơ Doanh?”
“Ta cũng nói, đây là vấn đề của năm quân!”
Tuy nhiên, hiện tại năm quân đang nằm trong tay Mặc Hồi Diên và Mặc Hàn Vũ, hoàn toàn không liên quan đến Mặc Hồi Phong.
Cho dù năm quân có khai hỏa, cũng không rơi trúng đầu Mạc Hồi Phong.
Tên xảo quyệt này, chỉ vì lệnh cấm túc, mà mất đi năm quân, xem như là hai bàn tay trắng.
Cho nên Mặc Hồi Phong mới to gan lớn mật, trực tiếp xen vào chuyện của Mặc Diệp?
Người như vậy, vô cùng hung ác, thứ gì cũng không để vào mắt.
Vân Quán Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu xa: “Khâm Thiên Giám cũng bị cuốn vào vòng tranh đấu này?”
“Vậy đi, trước hết kéo đám người Khâm Thiên Giám hồ đồ kia xuống, sau đó tổ chức lại nội bộ, thay thêm nhiều người biết điều vào, để xem Mặc Hồi Phong sẽ lấy cái gì chĩa vào ngươi.
”
Mặc Diệp hiểu lời của nàng.
“Ý của ngươi, là muốn ta xuống tay với Khâm Thiên Giám trước?”
“Phụ hoàng không phải nghe lời Khâm Thiên Giám, mới bắt ngươi tự chùi đít sao?”
Vân Quán Ninh liếc nhìn hắn: “Kế tiếp nên làm thế nào, chắc hẳn là vương gia phải hiểu chứ?”.
Mặc Diệp kỳ thật là hiểu ý.
Nhưng đối diện với ánh mắt hùng hổ dọa người kia của nàng… hắn càng muốn nghe, Vân Quán Ninh rốt cuộc nghĩ thế nào.
Vì thế hắn lắc đầu: “Ngươi nói rõ xem.”
“Làm cho ông ta quản tốt cái miệng mình.”
Vân Quán Ninh cũng không nhiều lời vô nghĩa, nói thẳng với hắn: “Nếu không quản được, vậy thì trực tiếp gϊếŧ ông ta! Sau đó đổi lại người khác nghe lời hơn, đến giữ chức Khâm Thiên Giám!”
Nàng nở nụ cười thâm độc.
Giờ khắc này, cả người tràn đầy sát khí.
Đây là lần đầu tiên Mặc Diệp nhìn thấy một Vân Quán Ninh vô tình, khí phách như thế!
Hai tay chống má, hắn có chút đăm chiêu nhìn nàng.
Nữ nhân này, chẳng lẽ vẫn còn giận hắn?
Cho nên mới cố ý trút xuống đầu Khâm Thiên Giám?
Trong một phút, Hắn cảm thấy có chút đồng tình với Khâm Thiên Giám…
“Ngươi định làm thế nào?”
“Chẳng lẽ còn chưa nghĩ ra?”
Vân Quán Ninh nhíu mày nhìn Mặc Diệp: “Ngươi mới là nam nhân, ta đã thay ngươi bày mưu tính kế, chẳng lẽ còn phải thay ngươi, đi gϊếŧ Khâm Thiên Giám?”
“Ta chỉ là nữ nhân tay trói gà không chặt thôi!”
Nhìn nàng trợn mắt, mày dựng ngược, Mặc Diệp cúi đầu cười tủm tỉm: “Được, bổn vương hiểu rồi.”
Tay trói gà không chặt?
Sợ là nàng hiểu sai nghĩa câu này đi?
Có bao nhiêu nữ nhân tay trói gà không chặt, nhảy dựng lên như nàng không?
Nhìn nàng đi ra ngoài không thèm ngoảnh mặt lại, Mặc Diệp có chút đăm chiêu.
Lúc đầu hắn chỉ nghĩ giải quyết tốt chuyện này, cho phụ hoàng một lời câu trả lời thỏa đáng. Về phần Mặc Hồi Phong khiêu khích và bày mưu tính kế với hắn, hắn cũng sẽ không quan tâm.
Nhưng những lời vừa rồi của Vân Quán Ninh quả thật không tồi.
Người phụ ta, thì ta phụ người.