220: Để Hắn Cô Độc Đến Già!
Vừa rồi hắn quả thực đã nói ra những điều khốn nạn mà lẽ ra không nên nói!
Thấy nàng tức giận, hắn muốn nói lời xin lỗi, nhưng lại không thể nói ra được.
Hắn đứng nguyên tại chỗ, nhìn Vân Quán Ninh muốn nói lại thôi: “Ninh Nhi…”
“Cút!”
Vân Quán Ninh giận dữ hét lên.
Thấy hắn không cút, nàng quay người lại, nặng nề đóng sầm cửa lại!
Cánh cửa “rầm” một tiếng, dường như lung lay sắp đổ, trên xà nhà vương xuống rất nhiều bụi bặm.
Mặc Diệp đứng ngoài cửa, sắc mặt cứng đờ.
Lần đầu tiên hắn bị người khác cự tuyệt ở ngoài cửa, lần đầu tiên bị người khác nói những lời khó nghe, lần đầu tiên bị người khác xua đuổi.
Nhưng trong lòng không hề tức giận, chỉ có ăn năn hối hận.
Nhìn cánh cửa đóng chặt, Mặc Diệp không mở miệng được.
Sau một hồi im lặng, hắn mới xoay người rời đi, rời khỏi Thanh Ảnh Viện cũng không quay đầu nhìn lại.
Trong phòng cũng không có bất kì động tĩnh nào.
Vân Quán Ninh sẽ không khóc, nàng chỉ… Lặng lẽ rơi nước mắt.
Sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc, định rời khỏi hố lửa Minh Vương Phủ này, rời xa tên cẩu nam nhân.
Không chỉ phải lấy tiền của hắn, mà còn phải dẫn theo con trai của hắn đi!
Để hắn cô độc đến già!
Nàng hung hăng phì một ngụm.
Mặc Diệp vừa đi, Viên Bảo cùng Như Yên đi ra khỏi rừng trúc cách đó không xa: “Phải làm sao đây? Mẫu thân và hắn đã cãi nhau rồi!”
Vừa rồi hai người cãi nhau, Viên Bảo nhìn thấy, trong lòng rất lo lắng.
Mặc dù không hài lòng với phụ vương Mặc Diệp này, nhưng vừa rồi có thể thấy hắn đang hối hận…
Trong khoảng thời gian này, Viên Bảo cũng cẩn thận “kiểm tra” những nam nhân chưa thành thân ở trong kinh thành.
Đếm đi đếm lại, Mặc Diệp có thể coi là có chút nổi trội.
Dù miệng hắn hơi đanh đá, tính tình lãnh đạm, nhưng dù sao hắn vẫn đối xử tốt với mẫu thân.
Hơn nữa, đó là cha của nó…
Viên Bảo lộ vẻ lo lắng, hai mắt to đảo quanh, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Như Yên: “Như Yên tỷ tỷ, chúng ta hãy giúp bọn họ hòa giải đi!”
Viên Bảo cho rằng khi một cặp đôi cãi nhau chỉ cần hôn là có thể giải quyết được.
Hôn một cái vẫn chưa giải quyết được thì hôn hai cái!
Ban nãy, Mặc Diệp và Vân Quán Ninh đã hôn hai cái rồi vẫn chưa giải quyết được… Nó quyết định sẽ giúp hai người họ sắp xếp cái hôn thứ ba!
Nhưng mà mãi không tìm được thời cơ thích hợp.
Đêm hôm ấy, Vân Quán Ninh dặn bà Trương ghé qua Thỉnh Trúc Viện, bảo là nàng muốn tự xin cấm túc tại Thanh Ảnh Viện.
Ngoại trừ việc vào cung thỉnh mạch cho Mặc Tông Nhiên, nàng sẽ không bước ra khỏi cửa.
Nói xong, bà Trương có chút sợ hãi nhìn vương gia nhà mình.
Những ngày qua, bà ta đã đích thân chứng kiến vương gia và vương phi như cặp đôi song sinh dính liền nhau vậy.
Tuy hai người vẫn chưa phá vỡ lớp cửa sổ giấy kia.
Nhưng trong mắt các hạ nhân trong phủ, hai người sớm đã hòa thuận.
Dù sao thì cũng đã đầu gối má kề rồi…
Ai mà ngờ hôm nay lại đột nhiên cãi nhau như vậy?
Còn cãi đến mức long trời lở đất, xém chút lật tung cả cái Vương Phủ!
Mặc Diệp không có thái độ gì, chỉ bảo bà Trương về đi.
Nữ nhân này muốn được cấm túc, chẳng qua chỉ là không muốn gặp hắn mà thôi. Trong bốn năm cấm túc, nàng đã chịu đựng biết bao sự đau khổ, hôm nay việc này là lỗi của hắn, sao hắn có thể đồng ý cấm túc nàng chứ?
Sáng ngày hôm sau, hắn cố tình đứng đợi trước cửa, để cùng Vân Quán Ninh vào cung.
Nào ngờ đợi một hồi lâu, nàng vẫn chưa xuất hiện.
Hắn cau mày, sai người đi hỏi thì mới biết Vân Quán Ninh đã một mình vào cung từ sớm rồi…
Trong lòng Mặc Diệp không vui.
Vốn định vào cung gặp nàng để xin lỗi đàng hoàng, vậy thì hai người sẽ giảng hòa nhau.
Ai ngờ sau tảo triều, Vân Quán Ninh lại sớm hắn một bước đến Vĩnh Thọ Cung thỉnh an và khám bệnh cho Đức Phi.
Mặc Diệp vội vã đến Vĩnh Thọ Cung.
“Vân Quán Ninh? Nàng ta không phải vừa rời đi rồi sao?”