Hắn nhìn về bức tường phía sau nàng, dứt khoát đẩy thật mạnh… lưng của Vân Quán Ninh bị ép vào tường.
Mặc Diệp rút tay ra, không biết nặng nhẹ giở trò xấu.
Bàn tay lớn bao bọc lấy bàn tay nhỏ, một cảm giác ấm áp.
Vân Quán Ninh chỉ cảm thấy có một luồng điện dâng lên từ lòng bàn chân của nàng.
Nàng giống như! Chạm vào! Điện! Rồi!
Không phải trước đây nàng chưa từng nắm tay Mặc Diệp, nhưng hôm nay cảm giác hoàn toàn khác.
Có thể là do bị cưỡng ép chăng?
Vân Quán Ninh trừng mắt.
Nhìn thấy mắt hắn vẫn nhắm nghiền, tay cũng bị bắt lấy, nàng không thể lộn xộn được nữa.
Nàng ngay lập tức dùng chân đá: “Chàng, chàng buông ra! Nếu không ta sẽ đá chàng!”
Tuy mơ hồ không rõ, nhưng những lời này đại khái Mặc Diệp có thể nghe hiểu được.
“Oanh” một tiếng, một cỗ máu nóng dồn lê n đỉnh đầu.
Nữ nhân này thật to gan!
Cố ý cắn một cái để trừng phạt nàng.
“Đừng…”
Vân Quán Ninh bị đau, cố hết sức ngọ nguậy.
Thấy nàng đau đớn, Mặc Diệp mới đắc ý buông nàng ra.
“Mặc Diệp, chàng không phải biến thành chó rồi chứ?”
Nàng thẹn quá hóa giận phủi cánh tay hắn, dậm chân thở hổn hển: “Chàng làm thế nào lại còn cắn người? Ta thấy không thể gọi chàng là Minh Vương nữa, từ giờ gọi là Cẩu Vương đi.
”
“Cẩu Vương!”
Nàng hung dữ gọi hắn một câu.
Cẩu Vương Mặc Diệp đắc ý hừ nhẹ một tiếng: “Vân Quán Ninh, thế này đã thấy bổn vương lợi hại chưa?”
Còn lợi hại?
Cắn người thì coi như lợi hại sao?
Cứ như không ai làm được vậy!
Vân Quán Ninh dùng sức lau miệng, môi dưới của nàng muốn bị hắn cắn đứt rồi, một chút máu tràn ngập trong khoang miệng.
Không đau, nhưng nàng rất tức giận!
Nàng hung dữ trừng mắt với Mặc Diệp, trong khi hắn không chú ý… nàng kiễng chân, vươn tay ôm mặt hắn cắn một cái!