Hai người họ ở chung rất vui vẻ.
Nam Cung Nguyệt chuyên tâm học cách thêu hai mặt, không hề nhắc đến chuyện khác.
Cho đến khi hoàng hôn buông xuống, nàng ta mới rời khỏi Minh Vương Phủ.
Nhưng còn chưa về Sở Vương Phủ, nàng ta đã bị Triệu hoàng hậu cử người mời đến Khôn Ninh Cung...!
Trong lòng Nam Cung Nguyệt hiểu rõ, vì sao Triệu hoàng hậu lại cho gọi nàng ta vào cung.
Trên đường đi đã nghĩ được kế sách để ứng phó rồi.
Đúng như dự đoán.
Sau khi tiến vào Khôn Ninh cung, nàng ta còn chưa kịp thỉnh an đã nghe Triệu hoàng hậu nói tới: "Bổn cung nghe nói, hôm nay con tới Minh Vương phủ, để làm gì thế?"
"Hồi bẩm mẫu hậu, nhi tức tới Minh Vương phủ để học tập kỹ thuật thêu hai mặt."
Triệu hoàng hậu tự mình lẩm bẩm.
Chỉ trong bốn năm, quả nhiên có thể khiến cho một người thay đổi lớn tới vậy sao?
Không nói tới y thuật.
Trong bốn năm bị cấm túc, Vân Quán Ninh có thể dành thời gian đó để đọc sách về y thuật, tự mình nghiên cứu.
Mặc dù Triệu hoàng hậu cũng không tin, nhưng mà quả thật là chỉ bốn năm ngắn ngủi, người kia đã có thể tự mình học y thuật thuần thục đến mức như vậy.
Y thuật còn cao thâm hơn cả đám thái y.
Ngoại trừ cách lý giải như trên, Triệu hoàng hậu thật sự không thể tìm ra nguyên nhân nào hợp lý hơn nữa.