Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1861




Chương 1861

Mộ Dung Bắc Hải suy yếu nói: “Không phải muội nói, chỉ cần giải trừ thêm một Đạo Sát nữa thì huynh sẽ tốt lên chút nữa. Vậy tại sao, đến những thứ mà huynh đã hồi phục được từ trước cũng mất rồi.”

Triệu Khương Lan cắn chặt môi: “Muội, muội không biết. Thật xin lỗi, tạm thời muội không tìm thấy nguyên nhân. Nhưng huynh cho muội một ít thời gian được không, muội sẽ điều tra chuyện này rõ ràng.”

“Nhưng huynh không thể kiên trì nổi nữa Khương Lan à.”

Mộ Dung Bắc Hải chậm rãi nhắm mắt lại, mặc dù lúc này hắn không nói gì nữa, nhưng tất cả mọi người cũng có thể cảm giác được.

Ánh sáng vốn nhỏ bé trên người Mộ Dung Bắc Hải dường như đang xói mòn đi từng chút một.

Triệu Khương Lan không ngăn được những giọt nước mắt mà quay người sang chỗ khác, lúc này, có nói ra bất kì lời an ủi nào, hắn chắc chắn cũng sẽ không nghe.

Dù sao trên đời này, đau khổ hơn cả mất đi chính là đã từng có được rồi lại hoàn toàn mất đi.

Nhanh chóng thay đổi từ vui mừng sang buồn phiền.

Sai lầm như vậy không phải là chuyện mà người bình thường có chấp nhận được.

Rất nhanh, Mộ Dung Bắc Uyên đã dẫn những người trong thái y viện đến.

Triệu Khương Lan hồn bay phách lạc đứng ở một bên, viên phán cung kính nói với Mộ Dung Bắc Hải: “Điện hạ, mấy người lão thần phụng hoàng mệnh đến xem bệnh cho ngài, kính xin điện hạ cho phép lão thần bắt mạch.”

Mộ Dung Bắc Uyên nhìn về phía Triệu Khương Lan, đã thấy Triệu Khương Lan từ đầu đến cưới vẫn cứ cúi đầu, không nói một lời.

Trong lòng của hắn càng thêm bất an, chợt nghe Mộ Dung Bắc Hải ở trên giường lạnh lùng mở miệng.

“Cút ra ngoài.”

Viện phán khó xử thỉnh cầu một lần nữa: “Điện hạ, lão thần biết rõ trong chốc lát ngài không thể nào chấp nhận được. Nhưng bệnh này phát tác đột ngột, cũng nên có một lý do nào đó, nếu không điều tra rõ ràng, vậy chẳng phải không tốt chút nào cho việc bình phục hay sao?”

“Cút ra ngoài, cút hết ra ngoài cho bổn vương! Đừng để bổn vương phải nói lần thứ ba!”

Thấy dáng vẻ của hắn kháng cự như vậy, Mộ Dung Bắc Uyên chỉ có thể nói với mấy người thái y: “Các ngươi cứ hồi cung trước đã, Triệu Minh công tử sẽ ở lại đây, tự mình chăm sóc Sơn Vương điện hạ.”

Thái y không còn cách nào khác, chỉ có thể hành lễ lui ra.

Mộ Dung Bắc Uyên đi đến trước nhẹ giọng gọi một tiếng: “Tam ca.”

“Đệ cũng đi đi.”

Triệu Khương Lan dường như muốn cắn nát môi, cuối cùng nhịn không được mà đi nhanh ra ngoài.

Mộ Dung Bắc Uyên thấy thế thì đi theo, cách khá xa mới hỏi: “Khương Lan, tam ca huynh ấy…”

“Uyên Nhi, ta muốn được yên tĩnh một mình, đợi ta một lát đã được không?”

Mộ Dung Bắc Uyên sững sờ, không nói gì nữa, chỉ yên tĩnh rời đi.

Triệu Khương Lan ngồi ở trong đình, rõ ràng đang là ban ngày, nhưng trời lại rất u ám.

Gió mùa đông, lạnh đến thấu xương.

Nàng che kín mặt, yên lặng mà khóc.

Trời dần tối, Sơn Vương Phủ bắt đầu lục đục thắp đèn lên.

Chỉ là tối nay tất cả các ngọn đèn đều lộ ra vẻ ảm đạm, không hề có sự ôn hòa náo nhiệt như ngày xưa nữa.

Hứa Mạn Nhi nhìn về cảnh đìu hiu của phòng ngủ, muốn thắp cho Mộ Dung Bắc Hải một ngọn nến.

Nhưng là nàng ấy biết rõ, đi vào rồi cũng sẽ bị Mộ Dung Bắc Hải chán ghét mà vứt bỏ.

Thậm chí đến cả ánh nến yếu ớt hắn cũng cảm thấy chướng mắt.

Nàng nên làm gì bây giờ, nàng thật sự hết cách rồi.