Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1850




Chương 1850

Lúc này, hắn dường như không có can đảm nhìn về phía Tô Đường.

Tô Đường nói không sai.

Nàng ta vốn là người rất thích làm việc thiện, lại hành hiệp trượng nghĩa, cho nên lúc trước mới có thể liều mình để cứu giúp hắn khi mạng sống của hắn đang trong thế ngàn cân treo sợi tóc như vậy.

Hắn bởi vì nổi lên lòng tham nên mới nói rõ tình cảm với nàng, nhưng sau khi có được tình yêu của nàng, lại vì lấy đại cục làm trọng mà vứt bỏ nàng.

Không sai, đó chính là lỗi của hắn.

Chiêu Vũ đế đau khổ nhắm mắt lại: “Nếu như ngươi nói ra tung tích của quận chúa Minh Châu, Trẫm sẽ đồng ý tha cho ngươi một mạng, vừa để cho ngươi chấm dứt tình xưa. Nhưng nếu ngươi còn chấp mê bất ngộ thì đừng trách Trẫm lòng dạ độc ác.”

“Được, ngươi muốn giết ta thì cứ giết. Vốn dĩ ta muốn cho nhi tử của ngươi đi chết, nhưng coi như hắn ta mệnh lớn đã được người khác cứu đi, vậy hiện tại tốt xấu gì còn có một quận chúa chôn cùng ta, ta cũng không thiệt thòi.”

“Tô Đường! Ngươi thật sự muốn làm đến nước này sao?”

Tô Đường cười thê lương, dường như không nghe thấy Chiêu Vũ đế đang nói cái gì.

Nàng ta chỉ lặp đi lặp lại một đoạn từ khúc của mình, trầm thấp bi thương, như vừa khóc vừa kể.

Chiêu Vũ đế trong lòng như chịu dày vò, rốt cuộc vẫn không nhẫn tâm.

Hắn buồn phiền từ trong phòng hành hình đi ra, Hạ Chiêu vương vội vàng chạy lại hỏi.

“Hoàng thượng, nàng ta nguyện ý nói ra nơi ở của con bé sao? Con bé rất nhát gan, đêm tối đường xa, cũng không biết ở góc âm u nào, thật sự không thể chậm trễ được nữa.”

Chiêu Vũ đế chắp tay sau lưng, sắc mặt lạnh lẽo.

“Nàng ta không chịu nói bất cứ điều gì. Trong lòng nàng ta vẫn luôn oán hận Trẫm, chỉ sợ là thà chết cũng không nói ra.”

Mặt Hạ Chiêu vương biến sắc: “Vậy con bé Minh Châu chẳng lẽ không cứu được sao?”

“Để ngự lâm quân đi cầu Minh Nguyệt lục soát cẩn thận cho Trẫm, chưa chắc không thể tìm được. Hoặc là các ngươi nghĩ cách khác đi.”

Nghe giọng điệu của Chiêu Vũ đế, chắc chắn là không đành lòng dùng hình đối với nữ nhân điên kia.

Hạ Chiêu vương cắn răng, lại nghĩ đến điều gì đó, đành nói: “Hoàng thượng, không biết Triệu Minh đang ở đâu?”

“Triệu Minh, tốt, ngươi nhắc tới hắn ta làm cái gì?”

“Nghe nói Triệu Minh chính là Vu y, có thể thông hiểu Thú ngữ. Nếu hắn ta chịu vận dụng khả năng của mình để điều động tất cả các loài muông thú trong thành tới giúp đỡ chúng ta cùng nhau tìm người, mũi của các thú vật rất linh hoạt, nhất định là có thể làm được nhiều việc gấp bội đấy! “

Chiêu Vũ đế bởi vì không nhẫn tâm dùng hình với Tô Đường, nên đối mặt với Hạ Chiêu vương hơi ngượng ngùng.

Hiện tại hắn muốn tìm Triệu Minh giúp đỡ, nếu mình không đống ý nữa chỉ e là rất khó giải thích.

“Nơi ở của Triệu Minh, trẫm cũng không rõ, nhưng Thần Vương nhất định biết. Được rồi, Trẫm đã hiểu ý của ngươi rồi. Trẫm sẽ nhanh chóng tìm được Thần Vương, để hắn đưa Triệu Khương Lan tới đây càng sớm càng tốt.”

Thế nhưng chờ Chiêu Vũ đế phái người đến Thần Vương phủ hỏi, mới biết Mộ Dung Bắc Uyên đã bị tiếng đàn của Tô Đường đầu độc, mê mẩn tâm trí, hiện tại đầu óc không còn tỉnh táo nữa.

Hắn ta nhíu mày: “Biết rồi, vậy chờ cho Thần Vương tỉnh lại sau đó bảo hắn nhanh chóng tiến cung để gặp Trẫm.”

Tần Khâm cẩn thận hỏi: “Hoàng thượng, còn người bên trong phải xử trí như thế nào?”

Chiêu Vũ đế mím môi: “Tạm thời đưa nàng ta đến Kinh Triệu phủ nhốt nàng ta vào đại lao, ngươi nhìn chuẩn bị một ít thức ăn đưa tới cho nàng ta, mạng sống của nàng ta trước tiên hãy giữ lại.”

Tần Nghiên vội vàng đồng ý.

Hắn nhìn thoáng qua cánh cửa đó, rồi chỉ quay đầu phân phó cho Tần Khâm: “Hồi cung!”