Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1842




Chương 1842

Nhỡ đâu những người liên quan đến Tử Sát rời khỏi kinh thành, có thể bọn chúng sẽ chạy thoát? Không được! Suy nghĩ một lúc, Hứa Mạn Nhi vẫn là không nói cho Mộ Dung Bắc Hải biết mà tự mình đi đến Triệu gia.

Coi như nàng ích kỷ một lần đi.

Trong nội tâm Triệu Khương Lan có cảm giác khó chịu, nhưng việc liên quan đến Tử Sát ắt là việc quan trọng.

Gương mặt Hứa Mạn Nhi lộ rõ vẻ áy náy: “Muội thực sự không đành lòng nhìn thấy điện hạ thương tâm như vậy nên mới tới tìm tỷ.”

“Đừng nói vậy, giữa chúng ta không cần khách khí như thế.”

Mộ Dung Bắc Hải còn đang ở trong phủ. Triệu Khương Lan nghĩ ngợi một chút rồi lại dùng mạng che đi gương mặt.

“Đi thôi, ta theo muội đi Sơn Vương phủ. Hoàng Thượng chỉ bố trí phòng vệ bên ngoài Thần Vương phủ, Sơn Vương phủ hẳn là không sao, hơn nữa người ngoài đều nghĩ Triệu Minh là nam tử, dáng vẻ bây giờ của ta sẽ không bị nhận ra.”

Hứa Mạn Nhi nghe vậy vô cùng cảm kích, lập tức cùng Triệu Khương Lan về Sơn Vương phủ.

“Ta dự định đêm nay sẽ ở lại chỗ của các ngươi. Ta sẽ ở căn phòng bên cạnh, nếu có gì khác thường hãy báo cho ta.”

Tới gần giờ tý Mộ Dung Bắc Uyên cưỡi bạch mã đi về hướng cầu Minh Nguyệt. Bởi vì đã quá khuya, trên đường phố ngoại trừ người gõ mõ điểm canh thì không còn một bóng người nào. Ám vệ không dám cưỡi ngựa mà chỉ có thể dùng khinh công đi theo hắn.

Giờ tý, canh giờ thứ nhất trong mười hai canh giờ, cũng là lúc trời tối nhất trong ngày.

Dựa theo những gì trong thư viết thì phía sau cầu Minh Nguyệt là một khu rừng, sâu trong rừng đó chính là nơi giao hẹn.

Gió đêm thổi lá cây nghe xào xạc, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng quạ kêu đìu hiu, thê lương.

Mộ Dung Bắc Uyên siết chặt dây cương, không nhanh không chậm mà đi vào mảnh rừng. Càng đi sâu vào trong, lòng hắn càng bất an. Hắn đi tới một khoảng rừng tương đối trống trãi, cất giọng hô: “Bản vương chính là Thần Vương Mộ Dung Bắc Uyên, đến đây đúng như giao ước, kẻ núp trong bóng tối mau chóng hiện thân đi!”

“Tịch… tình… tang…”

Trong khu rừng yên ắng chợt nổi lên một tiếng đàn, Mộ Dung Bắc Uyên bất chợt quay đầu lại, không thấy người, chỉ nghe được tiếng.

Trong Sơn Vương Phủ, Mộ Dung Bắc Hải chìm vào trong màn đêm. Lần này trong mơ hắn đã thấy được dáng vẻ của Hoàng Tần Minh, vừa định lại gần thì thấy Hoàng Tần Minh đang kinh hãi không ngừng mà lùi ra sau: “Đừng… đừng giết ta, ta vô tội, ta vô tội.”

Mộ Dung Bắc Hải không nhận ra là nơi nào, chỉ nghe một giọng nữ nhân nói với Hoàng Tần Minh: “Ha ha! Vô tội? Trên đời này phàm là kẻ có tội đều sẽ nói mình vô tội, ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi sao?

Đừng vùng vẫy nữa, ngoan ngoãn chịu chết đi!”

Hoàng Tần Minh vơ lấy một nhánh cây dưới đất, hoảng sợ nhìn về phía bốn phía, cố gắng chống cự. Bên tai hắn lại nghe thấy một tiếng đàn quái dị kèm theo tiếng nữ nhân thê lương ngâm xướng: “Trắng như tuyết trên núi.

Trong tựa trăng ngày rằm.

Lòng chàng có hai ý Nên nay ta quyết tuyệt.”