Chương 1841
Chẳng biết tại sao lúc này Mộ Dung Bắc Uyên lại nghĩ đến một chuyện. Chuyện đó thoạt nhìn thì không liên quan gì nhưng lại có điểm chung với tình cảnh hiện tại.
Sau khi trở về từ Phương gia, hắn đã nghĩ không biết bao nhiêu lần về cái chết của Hoàng Tần Minh. Là ai đó giết hắn rửa hận? Thật là một cái chết không rõ ràng. Bây giờ nghe được danh tính của vị “phán quan” kia, trong đầu hắn hiện lên một suy đoán. Nếu như giết chết Hoàng Tần Minh là việc hắn tự cho là chính nghĩa? Nội tình hôn sự của Phương Tú Yên và Hoàng Tần Minh người ngoài biết không nhiều, thế nên khi nàng chết, người đời cũng giống như Mộ Dung Bắc Uyên, chỉ nghe nói là do hôn sự bị trì hoãn hoặc là do nàng và Hoàng Tần Minh có mâu thuẫn. Về sau, khi biết nội tình rồi thì mới có thể nhận ra vốn dĩ Hoàng Tần Minh mới là người tổn thương nhất.
Còn những người không biết sự tình thì sao?
Giả như có kẻ núp trong bóng tối, căm hận Hoàng Tần Minh đã hủy hoại Phương Tú Yên cho nên hắn lấy danh nghĩa “thay trời hành đạo” hung tàn giết chết Hoàng Tần Minh? Hắn hoàn thành “chính nghĩa” của bản thân, trở thành “phán quan” chân chính?
Cho nên Hoàng Tần Minh là bị oan, ôm hận mà chết, đến bây giờ hồn phách vẫn chưa thể an nghỉ nên mới xuất hiện trong Tử Sát của Mộ Dung Bắc Hải?
Khoan đã, Tử Sát?
Vốn là không có động tĩnh gì nhưng gần đây Tử Sát của Mộ Dung Bắc Hải lại đột nhiên phát tác. Hẳn là những người có liên quan đến Tử Sát đã vào kinh thành.
Hiện tại quận chúa Minh Châu lại xảy ra chuyện, liệu có phải bắt cóc nàng ta và giết hại Hoàng Tần Minh ba năm trước là cùng một người?
“Ngươi biết không? Ta thường hận nhất những kẻ bạc tình bạc nghĩa. Nam nhân cũng được, nữ nhân cũng được, rõ ràng được đối phương yêu thương sâu nặng lại muốn nhẫn tâm chà đạp, những kẻ như vậy nhất định phải trả giá đắt.”
Sắc trời đã muộn, thư tín gửi đi đã không ít canh giờ.
Quận chúa Minh Châu ban đầu rất sợ hãi nhưng bây giờ nàng nhận thấy tính mạng của mình không có gì nguy hiểm, nàng liền cả gan hỏi: “Vì sao ngươi lại hận những kẻ phụ tình như thế, chẳng lẽ trước đây ngươi từng bị người khác tổn thương?”
Nữ nhân kia nghe nàng hỏi, trong đôi mắt hiện lên vài tia lạnh lẽo bi thương.
Thấy nàng ta im lặng một lúc, quận chúa Minh Châu nghĩ sẽ không có được đáp án nhưng đột nhiên lại nghe nàng ta nói: “Đúng vậy, ta đã từng rất yêu một người, cùng người đó thề non hẹn biển, nhưng người này lại vì tiền đồ của mình, nhẫn tâm vứt bỏ ta.”
Quận chúa không nhịn được mà hỏi tiếp: “Vậy, ngươi cũng giết hắn sao?”
“Giết hắn… ta đương nhiên muốn giết hắn!”
Nàng ta đứng bật dậy: “Ta hận không thể ăn thịt của hắn, uống máu của hắn. Nhưng đáng tiếc, giết hắn không phải việc dễ dàng như vậy.”
Quận chúa Minh Châu thầm nghĩ ngay cả nàng, một quận chúa cao quý lại bị nữ nhân kia thần không biết quỷ không hay bắt đi trong đêm. Đổi lại nếu là người bình thường, chẳng phải càng dễ dàng sao? Nữ nhân kia thân thủ xem ra rất cao, nếu thật nàng ta muốn giết ai, dưới gầm trời này còn có người nàng ta không ra tay được sao?
Chẳng lẽ kẻ vứt bỏ nàng ta cũng là người có thân phận cao quý…?
Trời đã tối dần.
Mộ Dung Bắc Uyên hồi phủ kiểm tra ám vệ.
Chiêu Vũ Đế đương nhiên là không yên lòng để Mộ Dung Bắc Uyên đi cứu người, đối phương xem ra cực kỳ tàn ác, vạn nhất bọn chúng hạ sát thủ với hắn thì sao? Nhưng là do Hạ Chiêu Vương đang sốt ruột tìm con gái thỉnh cầu, mà chuyện này căn nguyên cũng hoàn toàn là lỗi của Mộ Dung Bắc Uyên. Nếu hắn thờ ơ, thật là không thể nào nói nổi.
Chiêu Vũ Đế căn dặn Mộ Dung Bắc Uyên để ám vệ đi theo, chỉ cần tìm được quận chúa thì lập tức trở về.
Mộ Dung Bắc Uyên ngoại trừ cảm thấy mình đối với chuyện này cần chịu một phần trách nhiệm, hắn còn muốn biết bọn bắt cóc lần này có phải hay không chính là hung thủ năm đó.
Bên phía Mộ Dung Bắc Hải chẳng có tiến triển gì, thật sự là để cho người khác lo lắng.
Sơn Vương Phủ.
Hứa Mạn Nhi nhìn thấy mấy ngày nay sắc mặt của Mộ Dung Bắc Hải không tốt, trong lòng nàng càng do dự.
Liên tiếp mấy ngày không có tiến triển gì, nói không lo lắng là không thể nào.