Chương 1730
Mất một lúc lâu, ông ta mới nhướng mày hỏi: “Chẳng lẽ Bắc Quý đang trách ngoại công đấy à? Ngoại công cũng không biết cữu cữu con nói gì với bên ngoài. Nhưng con là cháu ngoại của ta, cũng là toàn bộ hy vọng của ta. Từ nhỏ ngoại công đã yêu thương con đủ đường, dù là cậu của cháu, ở trong lòng ta cũng không thể so với cháu được.”
Mộ Dung Bắc Quý im lặng, Trữ quốc công nói tiếp: “Hơn nữa chuyện đã đến bước này, hôm nay phụ hoàng con bị đâm trên núi Long Nha là chuyện ván đã đóng thuyền. Bắc Quý à, với thân phận của con, bị liên lụy là chuyện không thể tránh khỏi. Đừng do dự nữa, nhận lấy thánh chỉ chuẩn bị xưng đế đi!”
Núi Long Nha, trong rừng rậm xanh um tươi tốt.
Hoa quý phi túm chặt Chiêu Vũ đế, bước nhanh như bay.
Chiêu Vũ đế lúc trước đã từng tập võ công, có điều xưng đế nhiều năm, bên người thường có ngự lâm quân bảo vệ, những càng ngày càng bỏ bê những công phu kia, lúc này mới chạy được một lát đã thở hồng hộc.
“Không được, trẫm chạy hết nổi rồi.”
Hoa quý phi nhìn về phía sau, lúc nãy phải dùng bom mù mới có thể tranh thủ được một chút thời gian.
Nhưng người phía sau sẽ đuổi theo rất nhanh, trong chốc lát Tần Khâm cũng không tới ngay được.
Thế nhưng nơi này vừa trống vừa rộng, Chiêu Vũ đế cũng không dùng được khinh công, muốn giấu hắn ta ở trên cây cũng không được.
Nghĩ tới đây, bước chân của Hoa quý phi không dám dừng lại, muốn đi về phía trước tìm thử xem có tảng đá lớn nào để che giấu hắn ta hay không.
Nhưng không ngờ là cuối cùng hai người lại đi tới bên vách đá.
Tiếp tục tiến về phía trước rõ ràng chính là vực sâu vạn trượng.
Nếu như ngã xuống, hai người bọn họ cũng xong luôn.
Chiêu Vũ đế trợn to hai mắt, liên tiếp lùi về phía sau: “Không được, phải đổi đường khác, đây không phải là muốn giết chết trẫm sao?”
Hoa quý phi bất lực nhắm mắt lại: “Quay lại không còn kịp nữa rồi. Bọn họ nhằm vào hoàng thượng, người chúng ta mang theo hoàn toàn không đủ. Nếu đụng độ chính diện, ngoài việc tất cả mọi người đều chết dưới đao của đối phương thì đâu còn phần thắng nào khác.”
Chiêu Vũ đế xưng đế nhiều năm, chưa từng rơi vào tình huống hốt hoảng khốn cùng như ngày hôm nay.
Hắn ta còn đang nghĩ nếu thật sự đối đầu với đám thích khách kia, vừa uy hiếp vừa dụ dỗ liệu có thể khiến đối phương đổi phe hay không?
Ai ngờ vừa cúi đầu đã thấy Hoa quý phi nằm ở bên vách đá.
Bà cầm một thanh kiếm sắc dài hơn ba tấc trên tay, đang ra hiệu gì đó.
Chiêu Vũ đế lo lắng hỏi: “Quý phi, nàng đang làm gì vậy?”
Hắn ta vừa dứt lời, Hoa quý phi đã cắn chặt răng, giận dữ quát lên một tiếng.
Chỉ thấy bà cắm mạnh thanh kiếm trên tay vào khe đá trên vách đá dựng đứng.
Do đó chuôi kiếm ở bên ngoài, thân kiếm đâm vào đá.
Hoa quý phi ghìm giọng nói thật nhanh: “Đây là thanh kiếm Mạch Thiết lúc trước cha thần thiếp cố ý sai người chế tạo, vô cùng rắn chắc, có thể phá núi gọt sắt. Vừa rồi thần thiếp dùng sức cắm thanh kiếm này vào đá, chờ lát nữa hoàng thượng cầm chuôi kiếm, thân thể dán sát ở phía bên ngoài vách đá, thần thiếp sẽ dẫn bọn chúng đi.”
Chiêu Vũ đế sợ toát mồ hôi lạnh: “Không được, nàng bảo trẫm dán người bên vực thẳm, chỉ dựa vào việc giữ chuôi kiếm này? Nếu nó không chịu nổi sức nặng của trẫm mà tuột xuống, chẳng phải là trẫm sẽ mất mạng hay sao!”
Hoa quý phi gấp đến độ giậm chân: “Ngài có xuống hay không! Dây dưa nữa ngài mới mất mạng thật đấy! Làm theo lời thần thiếp nói, trước hết ngài nằm xuống đất, hai tay đưa xuống cầm chặt chuôi kiếm, sau đó thần thiếp sẽ di chuyển thân thể ngài ra bên ngoài, như vậy cả người hoàng thượng sẽ lơ lửng giữa không trung. Thích khách nhất định đánh chết cũng sẽ không ngờ tới hoàng thượng lại ẩn nấp ở vách núi cao chót vót này, ngài có thể an toàn.”
“Trẫm an toàn con khỉ ấy! Cao như thế, nếu trẫm không nắm được thì chết chắc!”
Hoa quý phi hung dữ trợn mắt nhìn hắn ta: “Vậy ngài nắm chặt cho thần thiếp, giữ cho chắc vào! Nếu không mạng nhỏ của ngài sẽ mất ở đây! Mộ Dung Phục, ngài nhanh lên đừng lề mề nữa, chẳng lẽ ngài muốn chết thật hay sao?”