Mặc Diệp không khỏi nhíu mày, trên mặt dường như có chút không vui.
Nghe được tiếng bước chân, Mặc Phi Phi quay đầu lại nhìn, vội vàng nháy mắt ra hiệu nói: “Thất ca ca, huynh đến rồi!”
“Nhanh tới trấn an mẫu phi đi, người đang tức giận kìa!”
“Sao lại thế này?”
Mặc Diệp bước chân đến gần, sắc mặt nặng nề.
Mặc Phi Phi vội vàng nói ra đầu đuôi sự việc.
Cuối cùng, lại bổ sung thêm: “Thất ca ca, muội đã giải thích với mẫu phi rất nhiều lần rồi! Nhưng mẫu phi không chịu nghe, nói chuyện lần này là do thất tẩu…”
Sắc mặt Mặc Diệp, càng khó coi hơn.
“Con nha đầu thối này, vậy mà lại cáo trạng với Thất ca ca con!”
Đức Phi nhéo nàng ta một cái.
Nhưng là nữ nhi thân sinh của mình, bà ta cũng không nỡ ra tay nặng, nhéo tượng trưng nàng ta một cái mà thôi.
“Mẫu phi, những lời con nói đều là thật!”
Mặc Phi Phi tức giận đến dậm chân: “Không phải con đã nói với mẫu phi rất nhiều lần rồi sao? Tần Tự Tuyết là con dâu chính thức của hoàng hậu người ta, thất tẩu mới là con dâu của người!”
“Người lúc nào cũng che chở cho Tần Tự Tuyết, chê bai hạ bệ thất tẩu, có ý tứ gì đây?”
Thấy cảm xúc Mặc Phi Phi kích động, Đức Phi nhíu mày càng chặt: “Phi Phi, có phải con trúng tà rồi không?”
Lúc trước người nàng ta ghét nhất chính là Vân Quán Ninh đó!
“Con không có!”
Thấy Đức Phi lại gần chạm vào trán nàng ta, Mặc Phi Phi tức giận gạt tay bà ta ra: “Mẫu phi, rốt cuộc người đang suy nghĩ cái gì?”
“Hiện giờ Tam ca và Thất ca ca đứng hai bên đối lập nhau.
”
“Người và Tần Tự Tuyết, không phải là người cùng đường!”
Đức Phi hoàn toàn không nhìn thấu đáo được như Mặc Phi Phi.
“Nếu như trong bụng Tần Tự Tuyết là nam hài nhi, chỉ sợ cái đuôi của mẫu hậu bọn họ phải vểnh lên đến trời! Càng không để chúng ta vào mắt!”
Mặc Phi Phi tức giận đến khuôn mặt nhỏ đỏ lên: “Chẳng lẽ người không cảm thấy, Tần Tự Tuyết hư thai đối với chúng ta mà nói thực sự là một cơ hội tốt không phải sao?”
Đức Phi trầm mặc.
Ánh mắt Mặc Diệp nặng nề nhìn chằm chằm bà ta, vừa rồi cũng không nói giúp Vân Quán Ninh, cũng không quát mắng bảo Mặc Phi Phi dừng lại.
Hắn ngồi một bên, nhấp một ngụm trà.
Thật lâu sau, thấy mày Đức Phi nhíu chặt giãn ra, lúc này Mặc Diệp mới chậm rãi mở miệng hỏi: “Lúc này mẫu phi đã suy nghĩ thông suốt chưa?”
“Bổn cũng phải suy nghĩ thông suốt điều gì?”
Đức Phi trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.
Bà ta hừ nhẹ một tiếng, bất mãn nói: “Hai người huynh muội các con.
”
“Hiện giờ cánh đã cứng cáp rồi, đều không để bổn cung vào mắt!”