Năm đó, Tân Tự Tuyết mười lăm, Tân Duyệt Liễu mười một.
>
Sang năm sau nữa thì Tần Tự Tuyết được gả vào Doanh Vương phủ, mấy năm qua giữa hai người cũng rất ít khi lui tới.
Người không biết còn cho rằng Tân Đông Lâm chỉ có mỗi một người con gái là Tân Tự Tuyết thôi.
Nhìn thấy hai tỷ muội không có lời gì để nói với nhau, Tân Đông Lâm thuận tiện nói: "Nhị muội của con rất lo lắng cho con."
"Không cần phiền nhị muội lo lắng."
Tần Tự Tuyết ẩn ý nói: "Nghe nói nhị muội gần đây chăm chỉ học hành, ngược lại đã khiến cho muội phải bận lòng rồi."
Đối diện với vẻ mặt quái gở đó của nàng ta.
Tần Duyệt Liễu cũng không hề do dự mà cau mày đáp: "Ta không có lo lắng cho tỷ."
Chỉ là ức chế lâu ngày dẫn tới ngất xỉu thôi, lại cũng không phải là bệnh gì nặng, có gì đáng phải lo lắng?
Tần Tự Tuyết sa sầm mặt mày, Tân Đông Lâm chỉ cảm thấy lúng túng,vội vã nói với Tần Duyệt Liễu: "Liễu nhi à, vừa mới ăn xong bữa tối, con nên đi tản bộ trong vườn cho tiêu cơm đi."
"Phụ thân còn có vài lời muốn nói với tỷ tỷ của con."
Tần Duyệt Liễu lập tức đứng dậy ra ngoài, vốn dĩ không có liếc mắt nhìn Tần Tự Tuyết lấy một lần.
"Phụ thân, người thật sự là nuôi được một người con gái tốt quá đó! Trong mắt của nó vốn chẳng có người tỷ tỷ này!"
Tần Tự Tuyết giãy dụa ngồi dậy, nàng ta nhìn Tần Đông Lâm với vẻ mặt hậm hực.
"Tự Tuyết."
Tần Đông Lâm cũng không có đáp trả lại nàng ta, chỉ nhàn nhạt nói: "Con là nữ nhi đã gả đi rồi, Vương gia không có ở bên cạnh sao lại quay về Tướng Phủ rồi?"
"Chuyện này nếu để truyền ra ngoài, lúc đó lại sẽ khiến người khác đàm tiếu"
"Phụ thân, con là con gái của Tướng Phủ, lẽ nào gả đi rồi thì không thể trở về nhà mẹ đẻ
được sao?"
Tần Tự Tuyết không cam lòng: "Sau này nếu nhị muội cũng gả đi, phụ thân cũng không cho nó về nhà mẹ đẻ sao?"
Nghe thấy giọng nói sắc bén của con gái, Tân Đông Lâm nhíu chặt hàng lông mày đáp: "Phụ thân không phải có ý này, con là gả cho Vương gia, không thể tùy tiện về nhà mẹ đẻ được!"
Tân Tự Tuyết hừ một tiếng, không nói gì.
"Đúng rồi, hôm nay con về Tướng Phủ có việc gì?"
Tần Đông Lâm lúc này mới quay trở lại vấn đề chính.
"Hôm nay con ở cổng cũng gặp phải Minh Vương và Minh Vương phi."
Nhắc tới đúng chuyện, Tần Tự Tuyết mới nói rõ ra ý đồ của mình: "Con và Vương gia có ý định là muốn tiến vào Minh Vương phủ, xóa bỏ sự đề phòng của Minh Vương, từ đó mật báo lại sự tình cho Vương gia nhà con."
Nàng ta định tấn công vào Minh Vương phủ làm dò thám bên cạnh Mặc Diệp, thu thập tin tức cho Mặc Hồi Phong.
"Nhưng mà ả tiện nhân Vân Quán Ninh đó không phải loại người ăn chay.
Nàng ta lại muốn con tới trộm lệnh bài ngũ quân doanh của Vương gia."
Nói tới đây, Tân Tự Tuyết nghiến răng ken két, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
"G? Ý của Minh Vương phi là gì? Lệnh bài ngũ quân doanh rất quan trọng, làm sao có thể tùy tiện trộm đi được?"
Tân Đông Lâm đăm chiêu nhìn Tần Tự Tuyết: "Lúc Vương gia rời kinh, hoàng thượng đã giao lệnh bài của y cho Sở Vương và Minh Vương rồi, nhưng Vương gia không yên lòng, đánh chết cũng không đồng ý."
"Vì thế mà tới bây giờ, lệnh bài ngũ quân doanh vẫn ở trong tay của Ngô phó tướng."
"Đúng là như vậy."
Tân Tự Tuyết gật đầu.
Mặc Hồi Phong lo lắng như thế cũng không phải là không có lý.
Lần này hắn ta đi biên cương, đường xá xa xôi, sớm thì cũng phải mấy tháng mới có thể hồi kinh.
Biên cương cách kinh thành ngàn dặm đi đường, trong mấy tháng này có ai sẽ đảm bảo không xảy ra chuyện gì?
Ngũ quân doanh chính là tất cả của Mặc Hồi Phong.
Nếu như ngũ quân doanh không còn, lúc hắn ta trở về kinh thành cũng sẽ không còn gì nữa!
Như thế thì sẽ lấy gì để tranh đoạt cùng với mấy vị Vương gia khác?
Tuy rằng Mặc Tông Nhiên chỉ là để cho Mặc Hồi Diện và Mặc Diệp quản lý ngũ quân doanh.
Nhưng nếu lệnh bài kia rơi vào tay của Mặc Diệp, vậy còn có thể lấy trở lại được sao?
Tần Tự Tuyết cũng không ngốc như thế, sẽ không vô duyên vô cớ giao thông lệnh bài ngũ quân doanh cho Mặc Diệp.
Nhưng mà ả tiện nhân Vân Quán Ninh đó lại chèn ép quá gắt gao.
Nhìn thấy sắc mặt u ám của con gái, Tân Đông Lâm biết được trong lòng nàng ta đã có chủ ý, bèn hỏi: "Vậy con nghĩ như thế nào?"
Nàng ta còn có thể nghĩ như thế nào nữa?
Tần Tự Tuyết cắn răng, gò má siết chặt đáp: "Bọn họ muốn lệnh bài, con sẽ cho bọn họ!"
Tân Đông Lâm biến sắc: "Con cho thật?"
.