Vương Phi Bị Treo Trên Cổng Thành Ba Ngày Rồi

Chương 17: Vương gia có tâm cơ




Mấy ngày nay Vương gia đến thăm con rất thường xuyên. Hắn giống như thay đổi tính nết, trước kia Vương gia chẳng mấy khi chơi với bọn nhỏ, mỗi lần đều phải đợi Vương phi hết giục lại mời mới ung dung tới thăm một chút.

Hôm nay Vương gia đang đánh cờ với Bánh Trôi.

Tiểu điện hạ thông minh, chưa đầy sáu tuổi đã biết đánh cờ vây, thỉnh thoảng còn ăn quân của cha hắn. Vương gia cũng xấu tính, không chịu nhượng bộ mà ép sát, bắt nạt con mình đến nỗi hai mắt đỏ ngầu, nước mắt rưng rưng không dám khóc, Trâu Tiểu An tức giận chỉ muốn cốc đầu lão cha ngốc này.

Vương gia thắng đứa nhỏ hơn năm tuổi, trên mặt lộ ra ý cười. Hắn xoa mái tóc mềm mại của con mình rồi nói một câu.

"Tiếp tục cố gắng."

Bánh Trôi cười vui vẻ kéo tay cha hắn không buông, bắt chước người lớn đáp lời.

"Nhất định sẽ không để cha xấu hổ đâu ạ."

Vương gia sửng sốt rồi cười ha ha, nhấc bổng con mình lên cao.

Trâu Tiểu An nghe Vương gia lầm bầm.

"Sao không giống cha ngươi gì cả, vừa ngốc vừa ngoan, ngốc xít."

Nụ cười cảm động của Trâu Tiểu An cứng đờ.

Đúng là thiếu đánh mà!

——————

Vương phi vẫn bị treo trên cổng thành hóng mát như một cây cải trắng héo rũ. Dân chúng trong thành cũng chẳng còn thấy lạ nữa.

Gần đây trong đám người có tin đồn mới, Vương phi hiện giờ trên cổng thành là yêu quái, còn Vương phi thật sự thì bị bắt đi rồi, Vương gia mất hồn mất vía cũng vì nhớ thương Vương phi sống chết không rõ.

Tin đồn này không biết từ đâu xuất hiện mà ngày càng nghiêm trọng khiến mọi người đều căm phẫn, những người trước đây đưa nước đưa cơm cho Vương phi trên cổng thành giờ lại bắt đầu ném rau héo.

Hôm đó Trâu Tiểu An đi ngang qua cổng thành thì thấy mấy bà thím vừa mắng vừa ném chao lên tường thành, trong đó có một người ném rất hăng hái, Trâu Tiểu An nhận ra gương mặt kia là người trong vương phủ, Vương gia tích tụ quá nhiều oán khí mà không phát tiết được nên chỉ có thể đổi cách trút giận.

Y hỏi xin quần chúng nhiệt tình một cái trứng thối rồi ném vào người Vương phi, thân thủ của y tốt nên ném trúng mặt Vương phi làm u một cục.9

Cái tên này tính kế với y bao nhiêu lần, phải từ từ đòi lại mới được.

Trâu Tiểu An phủi tay cầm giỏ thức ăn về, trên cổng thành lại có người nhìn chằm chằm y đi xa dần.

"Bảo các ngươi điều tra Trâu Tiểu An, đã tra rõ chưa?"1

"Bẩm Vương gia, thôn Trâu Gia đúng là có người này, trước kia đánh bạc bán hết sản nghiệp của tổ tiên, tháng trước mới vào thành làm công kiếm tiền đấy ạ."

"Vậy sao." Vương gia nhíu mày nói, "Điều tra cặn kẽ toàn bộ người làm công trong phủ cho bản vương. Hành động cẩn thận đừng để lộ ra."

"Ti chức tuân lệnh."