Đứa bé đáng yêu như vậy mà ngươi đặt cho người ta một cái tên vứt bỏ, cũng ít có ngốc lắm.
Trong lòng Trâu Tiểu An nổi đóa, suýt nữa đã mắng chửi người.
"Vương gia đúng là......"
Vương gia trừng y.
Trâu Tiểu An miễn cưỡng kéo khóe miệng, nhẫn nhịn nghiến răng nghiến lợi nói.
"Không thể hiểu được."
Vương gia cười, thế mà hắn còn có mặt mũi để cười.
"Bản vương thấy cái tên này rất hay, ý nghĩa sâu sắc."
Xem ra Vương gia không sợ Vương phi cốc đầu hắn.
Trâu Tiểu An nheo mắt cười cười, y phủi tay khen ngợi.
"Rất hay, rất hay."
Ánh mắt Vương gia dừng lại trên mặt y chốc lát, hai người ngoài cười nhưng trong không cười tán dương lẫn nhau, sau đó Vương gia thu lại biểu cảm, lại là vẻ mặt lạnh lùng xa cách như trước.
Nhưng hắn không nhúc nhích mà chỉ yên lặng đứng đó.
"Vương gia còn muốn làm gì à?"
"Bản vương đói bụng."
Nấu cho tô mì ăn đi.