Trâu Tiểu An ru Đại công tử ngủ xong thì ngồi cạnh giường ngáp một cái.
Chăm sóc bạn nhỏ quả là tốn rất nhiều sức lực, y không phải làm bằng sắt nên cũng mệt rã rời.
"Ta đã bảo một đứa con là đủ rồi mà không chịu nghe."
Trâu Tiểu An lẩm bẩm, ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bánh Trôi lại lộ ra ý cười.
"Tiểu gia hỏa này đúng là càng lớn càng đáng yêu, không như cha hắn nhìn mặt đáng ghét muốn chết."2
Trâu Tiểu An lại đứng dậy nhìn bảo bối bé nhỏ đang ngủ ngoan trong nôi, sau đó chậm chạp đi vào gian phòng bên trong.
Y múc một chậu nước nóng rồi lấy từ bao hành lý ra một bình đầy thuốc viên, y chà xát viên thuốc bỏ vào nước.
Trâu Tiểu An lấy một cái khăn thấm ướt rồi từ từ lau mặt.1
Làn da ngăm đen của y cứ thế rơi xuống từng lớp, dần dần trở nên trắng nõn. Cuối cùng cả ngũ quan đều biến hóa.
Gương đồng phản chiếu khuôn mặt y, thế mà có đến chín phần tương tự với Vương phi treo trên cổng thành, nhìn thoáng qua giống như đúc.