Vương Phi Bé Con Của Ta, Nàng Chớ Có Khùng

Chương 7: Cửa hôn sự khó thành




Thiên Diệu Chính ngồi trên long ỷ , đôi mắt híp lại , thở ra một hơi , bụng nghĩ :

- Mình không thể vì chuyện này mà thất lễ trước mặt thượng khách được .

Ông chấn tĩnh lộ ra vẻ mặt thản nhiên như không có chuyện gì , bình thản nói :

- Mọi người cứ tiếp tục đi , đừng vì trẫm mà làm hỏng buổi cung yến , tiếp tục đi .

Mọi người trong đại điện như bừng tỉnh , dàn nhạc một lần nữa được cất lên , các vũ công lại đi ra nhảy múa , cứ thế ... họ lại tiếp tục say sưa trong điệu nhạc ...

Thiên Diệu Chính đưa ánh mắt thăm dò nhìn sang Thượng Quan Kỳ , chàng vẫn thờ ơ , giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng , tay cầm ly rượu đưa lên miệng uống cạn , đôi mắt lạnh lùng vô cảm của chàng liếc qua nhìn ông khiến ông phút chốc rùng mình ngượng ngạo nói :

- Tửu lượng của Thượng quốc vương gia thật giỏi , hôm nay chính mắt trông thấy quả nhiên danh bất hư truyền .

Thượng Quan Kỳ rũ mắt , khóe miệng cong lên độ cong vừa phải , bình thản , cười như không cười đáp lời :

- Ngài nói quá lời rồi .

Thiên Diệu Chính cười lên mang theo chút ngượng ngạo , ông quay sang nhìn đứa con gái duy nhất của mình , trong lòng không khỏi than thở :

- Hoài Na trở nên như vậy xem ra cửa hôn sự này khó mà thành rồi .

Hoài Na hờn dỗi ngồi ở trên sàn điện được hoàng hậu vỗ về , hai tay cô ôm lấy eo của hoàng hậu , mặt úp vào bụng bà , thỉnh thoảng lại hí mắt liếc qua nhìn Thiên Diệu Chính .

Thấy ông không đoái hoài gì đến mình , Hoài Na ngẩng đầu nhìn Nhan Y Dung , nói nhỏ :

- Mẹ , Na đói .

Hoàng hậu mỉm cười trìu mến nhìn cô , trong lòng không khỏi rung động , công chúa đáng yêu của ta không ngờ mất đi kí ức lại trở nên dễ thương như vậy , khẽ đưa tay vuốt lên mái tóc dài của Hoài Na , bà nhỏ nhẹ nói :

- Hoài Na , con phải gọi mẹ là mẫu hậu , nào mau gọi đi .

Hoài Na ngây thơ , hai mắt long lanh mở to , miệng chúm chím nghe lời gọi nhỏ :

- Mẫu hậu , Na đói ... Na muốn ăn cơm gà .

Nhan Y Dung thích thú bẹo nhẹ má Hoài Na nựng nựng nói :

- Ôi , yêu quá đi mất ... được rồi , mẫu hậu liền bảo ngự thiện phòng chuẩn bị cơm gà cho con .

Bà nhìn sang cung nữ hầu cận , môi hồng khẽ nhếch lên, chậm rãi nói :

- Vân Liên , bảo ngự thiện phòng chuẩn bị cơm gà cho công chúa .

Vân Liên nhún người cúi đầu cung kính đáp :

- Vâng , thưa hoàng hậu nương nương .

Vân Liên rời đi , Hoài Na bám dính lấy hoàng hậu không chịu buôn , ngón tay nghịch ngợm lướt nhẹ lên chuỗi hạt châu trên áo hoàng hậu khiến chúng kêu len ken như chuông gió , đôi mắt to tròn đen láy ngó xuống hàng ghế bên phải , Thiên Diệu Cung đón được ánh mắt của cô khẽ cười một cái .

Hoài Na đưa hai tay che mặt rồi từ từ kéo xuống làm mặt quỷ , ai đó bên dưới nhịn không nỗi bật cười thành tiếng :

- " Phụt " a ha ha ha ha ...

Thiên Diệu Cung ôm bụng gục đầu xuống bàn cười sặc sụa , cười đến nỗi chảy cả nước mắt , hoàng muội lạnh lùng của ta như thế nào lại trẻ con đến vậy ... a ha ha ... cười chết ta ...

Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn qua , Liễu Lam Thu có chút xấu hổ ôm lấy cánh tay Thiên Diệu Cung lắc nhẹ , giọng run run nhỏ nhẹ :

- Thái tử , chàng đừng cười nữa , mọi người đang nhìn kìa .

Thiên Diệu Chính giận dữ , khuôn mặt vặn vẹo quát xuống :

- Cung nhi , không được thất lễ .

Thiên Diệu Cung giật mình lập tức nuốt ngược tiếng cười vào trong , chàng bậm môi lại , toàn thân run run , tất cả mọi người xung quanh không khỏi rùng mình , họ bị một màn này làm cho sợ hãi đến ngây người .