Vương Phi Bé Con Của Ta, Nàng Chớ Có Khùng

Chương 23: Chạm Về Quá Khứ




Khói trầm hương thanh nhẹ từ lò xông tỏa ra, thanh thoát và sâu lắng, Thiên Diệu Phong cầm lấy ấm trà trên bàn rót vào hai chiếc cốc, chàng ngồi nói chuyện với Nhan Y Dung ở Cát Cát Viện, một cung nữ đi vào cúi đầu cung kính nói:

- Hoàng hậu nương nương, Tề công công có việc cầu kiến.

Nhan Y Dung đưa mắt nhìn tới cái cung nữ, thuận mở miệng:

- Cho hắn vào đi.

Cung nữ hơi híp hai mắt, để hai tay bên eo, nhún người nói:

- Vâng.

Cung nữ lui ra ngoài, Nhan Y Dung ngồi đó, đầu hơi ngẩng lên, mỉm cười với Thiên Diệu Phong:

- Phong nhi, con về thế đã gặp qua mẫu phi chưa?

Thiên Diệu Phong có chút không vui, chàng ngồi đối diện, chân mày nhướng nhẹ, cười hiểu chuyện nói:

- Con gặp qua người rồi, mẫu hậu an tâm.

Từ khi còn bé, chàng đã xem Nhan Y Dung như mẹ ruột, mỗi lần chàng bị mẫu phi dùng roi gia pháp đánh, đều là Nhan Y Dung thoa thuốc, chăm sóc chàng, khi chàng sốt cũng là Nhan Y Dung túc trực, thức cả đêm chăm lo cho chàng, chàng đã từng nghĩ tại sao người làm những việc như thế này lại không phải là mẫu phi của chàng.

Ngoài cửa, Tề công công cầm phất trần khom lưng bước vào, ông qùy xuống thỉnh an:

- Nô tài tham kiến hoàng hậu nương nương, nhị hoàng tử.

Nhan Y Dung nhìn tới ông, nhã nhặn nói:

- Tề công công, mau đứng lên đi.

Tề công công từ từ đứng lên:

- Tạ ơn nương nương.

Nhan Y Dung nắm khăn tay đứng lên, bước vài bước đến bên giường, bà nhìn Hoài Na đang chìm trong giấc ngủ, nhỏ tiếng nói:

- Tề công công, hoàng thượng bảo ông đến chỗ ta chắc là vì chuyện của Hạo Vương gia.

Tề công công cúi thấp đầu đáp:

- Bẩm nương nương, hoàng thượng vì chuyện của Hạo Vương gia nên có chỉ dụ, cấm túc công chúa, từ ngày mai công chúa phải dọn đến ở tại Đông các điện.

Nhan Y Dung có chút giật mình, bà thở dài ngồi xuống bên giường, tay kéo nhẹ tấm chăn rồi khẽ chạm vào tóc mái của Hoài Na, khuôn mặt lo lắng, âm trầm nói:

- Nhìn con bé như vậy? Ta thực sự rất lo, không biết cho nó đi Đông các điện liệu có ổn không nữa?

Thiên Diệu Phong đứng lên bồi thêm một câu an ủi:

- Mẫu hậu, người an tâm, Hoài Na muội ấy chỉ là đi Đông các điện, con thấy cứ để cho muội ấy đi ôn tập kiến thức, biết đâu có thể nhanh chóng khôi phục lại được trí nhớ.

Nhan Y Dung rầu rĩ, đôi mắt xinh đẹp như có bụi bay vào, ướt nhòa đo đỏ, bà sụt sịt một tiếng, đưa khăn tay lau đi, giọng nói có chút lo toan:

- Ta biết điều đó tốt cho con bé, nhưng ta sợ bản thân con bé không chịu được.

Thiên Diệu Phong vui vẻ đi tới, chàng đặt hai tay lên vai Nhan Y Dung, cố ra vẻ già dặn nói:

- Mẫu hậu, bây giờ người không cần phải lo cho muội ấy, từ ngày mai... con đây sẽ trông chừng muội ấy cho người.

Nhan Y Dung bất giác cười ra tiếng, bà hơi nghiêng đầu, đưa tay vỗ vỗ lên bàn tay chàng, hiền hòa nói:

- Cái đứa trẻ này, càng lớn càng suy nghĩ đi đâu? Con đó, hãy mau chóng lập phi đi.

Thiên Diệu Phong đột nhiên đánh trống lảng, chàng nhanh chóng rời đi:

- Mẫu hậu nghĩ ngơi, con xin phép qua chỗ phụ hoàng.

Vừa nói dứt câu, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, vèo... vèo... thân ảnh chàng mất dạng, Nhan Y Dung đổ mồ hôi lạnh, nó lại đánh bài chuồn rồi.

Tề công công cũng xin phép thối lui đi theo sau chàng.

Ngoài trời, nắng vẫn lên nhẹ nhàng, gió thổi làm rung rinh cành lá, xào xạc chạm nhẹ qua khung tường cửa sổ, cánh hoa đào cũng bị gió thổi rơi, bước chân chàng đột nhiên dừng lại, đứng cạnh cây đào chết, chàng ngẩng người, tim như bị ai đó bóp chặt, hình ảnh ai đó hiện về, lâu lắm rồi... Hoành Hoành... ta về rồi đây... nàng biết không? Ta rất nhớ nàng....

Bốn năm trước, hoa đào trắng nở rộ, chúng tinh khôi, nở bạt ngàn tạo nên một khung cảnh vô cùng lãng mạn, chàng năm ấy 16 lạnh lùng vô cảm, tình cờ đi ngang qua nơi này gặp được Hoành Hoành, nàng là cung nữ mới tiếng cung, xinh đẹp như tiên, tính tình dịu hiền, người gặp người mến.

Nàng quỳ dưới đất, một thân y phục vàng phấn lấm lem, đôi mắt si ngốc nhìn vào thân cây, hai tay khuân đất đắp vào gốc, sau đó cầm gáo múc nước tưới lên, hai tay lại vỗ vỗ tạch tạch lên đất ướt, vui vẻ nói:

- Ngươi xem bạn bè của ngươi kìa, đều ra hoa hết cả rồi, chỉ có ngươi là chưa có, mau mau ra hoa nha.

Thiên Diệu Phong lạnh lùng cùng thái giám đi đến bên cạnh nàng, nàng chăm chú đắp đất, phát hiện có người đến, hai mắt nhìn lên, nội tâm cũng theo đó mà rung động, đẹp... đẹp... quá... vị công tử này thật rực rỡ, đôi tay vẫn theo phản xa vỗ vỗ lên bề mặt đất ướt làm nước bẩn bắn lên y phục của chàng.

Thái giám hoảng sợ, kinh hãi quát lớn:

- Nô tỳ to gan, dám làm bẩn y phục của nhị hoàng tử.

Ba từ ""nhị hoàng tử"" làm cho Hoành Hoành hoảng sợ, mồ hôi đổ xuống, khuôn mặt cũng trở nên tái mét, cô thu lại hai tay áp vào ngực, run đến nỗi lắp bắp không ra câu:

- Nô... nô... nô tỳ... nô tỳ....

Không đợi thái giám lên tiếng lần nữa, Thiên Diệu Phong nhìn Hoành Hoành mở miệng nói:

- Ngươi tên gì?

Thái giám bĩu môi, liếc qua ánh mắt xem thường, đầu hơi ngẩng qua một bên, hừ lặng một tiếng trong lòng, cho mi chết, ai bảo mi đẹp hơn ta, đột nhiên tên thái giám quay người, lấy gương cùng với lược ở trong áo ra mà soi ngắm, chải chuốt.

Hoành Hoành cúi mặt không dám trả lời, Thiên Diệu Phong vén áo ngồi xuống, bàn tay đưa tới bốc một nhắm bùn đất, lạnh lẽo nói:

- Tại sao cúi đầu như đang sợ hãi, ta không có nói là sẽ trách phạt ngươi.

Chàng đắp đất cho cây, mắt liếc qua nhìn cô rồi lại nhìn vào thân cây đào, giọng nói nhẹ nhàng pha chút lạnh lùng, cô đơn:

- Cây đào trắng này là do ta trồng, lâu lắm rồi không thấy nó nở hoa, đang định nhổ đi.

Hoành Hoành lập tức ngẩng đầu hô to:

- Xin đừng...

Nàng hô lớn như vậy làm ai đó có chút giật mình, nghiêng đầu nhìn sang lại bắt được ánh mắt của nàng, Hoành Hoành lập tức cúi thấp đầu, nghĩ một lát Thiên Diệu Phong lại nói:

- Vậy ngươi thử nói xem khi nào nó mới nở hoa?

Hoành Hoành hít lấy một hơi, thở phào nhẹ nhõm, may quá... sợ hết cả hồn, nàng mở miệng nhưng trong lòng vẫn mang theo chút lo lắng:

- Khi nào người có được nụ cười hạnh phúc khi đó tâm hoa sẽ nở rộ.

Nghe nàng nói vậy, Thiên Diệu Phong nhắm nhẹ đôi mắt, chẳng nói thêm câu nào, cứ thế đứng lên xoay người rời đi, để lại ai đó đứng ngơ ngác nhìn theo.