Thiên Diệu Chính một thân long bào thêu ngũ trảo kim long, đầu đội mũ bình thiên từ xa thong thả đi tới, bước vào chòi gỗ, Nhan Y Dung, Liễu Lam Thu đi nhanh tới hành lễ, các phi tần, hoàng tử, hoàng tử phi đối với hoàng hậu hành một cái lễ thỉnh an, Hoài Na ôm chặt lấy chân của Thiên Diệu Cung, cô nằm sấp nghiêng đầu qua một bên, má áp xuống sân cỏ khóc nức nở, chân còn giãy đành đạch như cá sống mắc cạn, miệng thì như cái loa không ngừng la lối:
- Cái ông chú xấu như ma kia... có trả con thỏ đây không thì bảo... trả con thỏ đây... oa oa oa...
Thiên Diệu Cung mặt mày thất sắc trong lòng hiện lên suy nghĩ phản bác, ta thế nào cũng là một soái ca đẹp như tranh vẽ, được nhiều mỹ nữ để ý thế mà muội dám chê ta xấu ư? Chàng giật giật khóe miệng cười khan vài tiếng, bước chân khập khiễng đi đến chỗ Thiên Diệu Chính, kéo theo Hoài Na nằm lê lếch dưới đất:
- Nhi thần thỉnh an phụ hoàng.
Mọi người bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng lặng đến ngây người, Thiên Diệu Chính chỉ tay về phía hai người giận dữ nói lớn:
- Nhìn bộ dạng các con xem, còn ra thể thống gì nữa? Hoài Na, mau buông đại huynh của con ra.
Hoài Na hờn dỗi buông tay, cô nằm bất động trên nền gạch ba giây rồi trở mình nằm ngữa, hai mắt nhắm tịt khóc nức nở:
- Đại huynh là gì chứ... chỉ giỏi đi bắt nạt con... hu hu hu... trả con thỏ đây... đồ xấu xa...
Thiên Diệu Chính tức giận quay sang trách mắng hoàng hậu:
- Hoàng hậu, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nàng giải thích đi.
Nhan Y Dung thoáng giật mình, quả thật không biết nói làm sao, sắc mặt có chút tái đi, không phải bà không muốn cản mà là cản thế nào cũng không được, Hoài Na cứ nhất định bám dính lấy Thiên Diệu Cung không chịu buông.
- Hoàng thượng... thần thiếp...
Nhan Y Dung đang muốn lên tiếng giải thích thì Hoài Na đứng lên chạy nhanh đến ôm chầm lấy cánh tay Thiên Diệu Chính, cô ngẩng đầu nhìn ông với bộ dạng tủi thân, hai mắt rưng rưng, miệng kể lể:
- Phụ hoàng ơiii... đại huynh bắt nạt con... huynh ấy cắn đứt đầu bé thỏ của con... hức hức ...
Hoài Na thút thít chìa nửa thân con thỏ tới trước mặt Thiên Diệu Chính, ông lập tức đen một nửa khuôn mặt, bàn tay đưa lên vỗ nhẹ đầu của Hoài Na, thở dài nói:
- Phụ hoàng còn tưởng chuyện gì to tác lắm, được rồi, nếu con thích, phụ hoàng sẽ bảo ngự thiện phòng làm cho con 100 con thỏ, chịu không?
100 con thỏ là bao nhiêu? Trong đầu Hoài Na bắt đầu xuất hiện một con thỏ, hai con thỏ, ba con thỏ, bốn con thỏ...., cứ thế cô bị 100 con thỏ đè bẹp, hai mắt cô sáng lên hình ngôi sao bốn cánh, lập tức gật đầu lia lịa nói:
- Thích, phụ hoàng cho con 100 con thỏ ngây bây giờ đi.
Đôi mắt cô long lanh chực chờ sự đồng ý, Thiên Diệu Chính nhăn nhúm mặt mày, nụ cười có chút ngượng ngạo, ông bắt đầu cảm thấy sợ hãi đứa con gái cưng này, vội vàng chuyển đề tài:
- Hoài Na, phụ hoàng hỏi con một số chuyện có được không?
Hoài Na gật đầu cười ngây ngô, một giây sau quên luôn chuyện 100 con thỏ:
- Dạ được ạ.
- Cùng phụ hoàng đi dạo nào.
Ở trong chòi gỗ, mọi người bắt đầu nhướng cổ tò mò, ánh mắt mang theo tia khó hiểu nghĩ thầm trong bụng:
- Có chuyện gì nói ở đây không được sao, sao nhất định phải ra tận đó.
Thiên Diệu Chính cùng Hoài Na đi dạo trên cây cầu sen ở Khôn Ninh Cung, ông bắt đầu hỏi:
- Hoài Na, con bao nhiêu tuổi?
Hoài Na với với hai tay ra lan can níu lấy cành sen, miệng nhau nhảu trả lời:
- Dạ năm tuổi.
Thiên Diệu Chính trượt chân ngã ngồi trên cầu, hai mắt trừng to kinh ngạc, lời nói lắp bắp ứ đọng trong cổ họng cái... cái gì? Năm... năm tuổi...
Thái giám ở đầu cây cầu sợ đến thoát cả tim, hắn chạy nhanh đến luôn miệng gọi lớn:
- Hoàng thượng, người không sao chứ? Hoàng thượng...
Thiên Diệu Chính lộ ra vẻ mặt khó tin, ông liếc qua trừng mắt nhìn tên thái giám khiến cho hắn sợ hãi lùi lại vài bước.