Màn đêm buông xuống, nửa vầng trăng tròn chiếu rọi trên mặt đất tạo nên một khung cảnh lung linh đẹp mờ ảo, ánh sáng dát vàng mê ly, say đắm lòng người, trong đại điện, lưu quang tràn ngập các loại màu sắc, các vũ công xinh đẹp không ngừng nhảy múa theo điệu nhạc, họ uốn lượn, xoay tròn đẹp không sao tả xiết.
Cùng lúc này, Hoài Na nằm ở trên giường, đôi mắt khẽ lướt qua nhìn cây nến đỏ đang sáng lung linh trong màn đêm huyền diệu, cô không thể nào nhắm mắt được, miệng lẩm bẩm nói:
- Chị cung nữ ơi, khi nào Bông Bông của Na mới trở về?
Cung nữ nằm ở dưới đất không khỏi đổ mồ hôi, đã là lần thứ 10 cô nghe Hoài Na nói câu này, cô thở dài giữ nguyên câu trả lời cũ:
- Công chúa, Bông Bông của người lên mặt trăng chơi với chị Hằng Nga rồi, lâu lắm mới về.
Hoài Na im lặng, hai mắt trơ trơ nhìn lên trần nhà, hai khắc sau, trong phòng không một tiếng động, cung nữ chống hai tay chòm người dậy ngước mắt nhìn lên giường, cùng lúc này Hoài Na quay sang nhìn cô khiến cô trượt tay té hụt xuống đất, cung nữ ngẩng đầu cười nhăn nhó nói:
- Công chúa, người như thế nào còn chưa ngủ?
Hoài Na chớp chớp ánh mắt buồn ngủ, cô đưa tay dụi mắt rồi nói:
- Na chờ Bông Bông về cùng Bông Bông đi ngủ, sao lâu như vậy rồi mà Bông Bông còn chưa về.
Cung nữ đổ mồ hôi, đang không biết nói như thế nào thì Hoài Na đã ngủ thiếp đi, cung nữ đưa hai tay vỗ ngực thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, ngủ rồi... may quá, rốt cuộc thì công chúa cũng ngủ rồi, cô mỉm cười nằm xuống kéo chăn đắp lên ngực đánh một giấc.
Dạ yến tàn cũng đã là giờ hợi, bóng đêm càng lúc càng thâm, mọi người dừng lại hoạt động, an giấc ngủ liễu, Hoài Na mở ra hai mắt, ánh nến đã tắt lịm từ lúc nào, xung quanh một màu đen bao phủ, cô khó chịu ngồi dậy cất giọng gọi:
- Cúp điện rồi, mẹ ơi... mẫu hậu ơi... con muốn đi hát, muốn đi hái hoa... khó chịu quá... mẫu hậu ơi...
Cung nữ nằm ở dưới đất cất giọng ngái ngủ:
- Công chúa, ban đêm mà hát hò gì ạ? Không phải buổi sáng người hái rất nhiều hoa rồi sao... khò khò...
Hoài Na vung tay lần mò trong màn đêm, cô bò xuống giường, bò tới cửa rồi đứng dậy, mở cửa nhìn ra bên ngoài, ánh trăng trên cao soi sáng dẫn đường cho cô đi đến nhà xí cuối hành lang, ngồi trên bệ xí Hoài Na lim dim hai mắt, nửa khắc sau cô loay hoay với một sấp giấy trong nhà xí.
Khép cửa nhà xí, cô đi về phòng, đi mãi đi mãi mà vẫn chưa về đến phòng, cô giương đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn xung quanh, bất giác mở miệng:
- Đây là đâu vậy? Tại sao phòng nào cũng như phòng nào vậy? Tại sao không có phòng nào mở cửa?
Trong không khí truyền đến âm thanh thỏ thẻ mê luyến lặp đi lặp lại của một đôi trai gái yêu nhau:
- Đau chết mất, chàng đừng vào chỗ đó được không, thiếp xin chàng.
- Nàng thích thế này mà phải không? Nói đi... nói là nàng thích thế này đi?
- Ô ô ... ư ..ư đau chết mất ...
Hoài Na đi về phía phát ra âm thanh, cô áp tai lên cửa sổ, hai mắt tò mò ngước lên trần nhà chăm chú lắng nghe, xuyên thấu qua cửa sổ mỏng manh truyền tới tiếng rên rỉ đầy ấm áp rồi tắt lịm, Hoài Na khó hiểu nói nhỏ:
- Ủa? Sao hết rồi? Sao không nghe thấy gì nữa vậy?
Cô cậy cửa sổ, trèo vào bên trong phòng, ánh nến nhàn nhạt xuyên thấu qua tấm màn lụa, chiếu rọi hai cái bóng to đùng, Hoài Na nheo mắt đi nhè nhẹ tới vạch tấm lụa ra, tò mò hỏi:
- Hai người đang chơi trò gì vậy?
Một đàn quạ bay qua, nam trên nữ dưới trần truồng ở trên giường dính chặt vào nhau, họ nhất thời cứng lại động tác, Hoài Na đưa hai tay ôm lấy mặt nói lớn:
- Hai người như thế nào đầu độc mắt của Na, sẽ bị lẹo a.
Nói xong tấm rèm lụa buông xuống, cô theo đường cũ chạy ra ngoài.