Lãnh Hạo Nam vốn là ở trong phòng nghỉ ngơi, cảm thấy có chút ngột ngạt, bức bối nên mới thay đồ đi ra khuôn viên tản bộ, hít thở không khí trong lành, chàng dự tính một lát nữa sẽ đi đến Điện Cần Chánh dự dạ yến, ai biết thị vệ ở bên ngoài canh gác như thế nào lại để cho Hoài Na chạy vào, lại còn từ ở trên cây rơi xuống đè lên người chàng.
Lãnh Hạo Nam ôm đầu có chút choáng váng, chàng chống tay ngồi dậy , hai mắt mở to trợn trừng nhìn vật thể nhem nhuốc đang nằm ngủ ngon lành ở trong lòng mình, mi mắt nhíu lại giật giật, là Hoài Na, con bé như thế nào lại ở đây?
- Ngừ ... hộc hộc ...
Chàng bắt đầu thở dốc, thân thể cứng lại, muốn mở miệng kêu người tới nhưng không được, chết tiệt, mình không cử động được, đầu óc chàng bùng bùng choáng váng, mạch máu rung lên giật giật, sau đó chàng ngã xuống, ngất lịm đi.
Hoài Na mơ mơ màng màng đưa tay sờ soạng lên ngực, lên mặt của Lãnh Hạo Nam, cô cười hạnh phúc lảm nhảm nói mơ:
- Bông Bông của chị ...
Bông Bông là con thỏ nhồi bông xinh xắn, đáng yêu của Hoài Na, tối nào cô bé cũng ôm nó đi ngủ, nhưng đến 12h đêm là văng nó xuống giường không một chút thương tiếc.
Cảm thấy có điều gì đó không đúng, Hoài Na nhíu mi, Bông Bông như thế nào lại to như vậy, Hoài Na mở mắt ngồi dậy, cả người có chút tê tê, có chút ê ẩm, hai mắt nhìn xuống người đối diện, ngạc nhiên nói:
- Anh hai ...
Một giọng nói vang lên ở trong đầu, Hoài Na lo lắng, sợ hãi, run giọng nói:
- Chết rồi, mẫu hậu nói anh hai bị bệnh, không được chạm vào ... nhưng ...
Hoài Na mếu máo, nước mắt lưng tròng nhìn Lãnh Hạo Nam nằm bất động, cô giàn giụa khóc lớn, hai tay đặt úp lên ngực Lãnh Hạo Nam, không ngừng lắc mạnh:
- Oa ... oa ... không phải lỗi của Na đâu mà .... anh hai đừng chết mà ...
Bốn tên thị vệ của Lãnh Hạo Nam giật mình, nhanh chóng từ bên ngoài chạy vào hô lớn:
- Vương gia ... vương gia ...
Cả bốn trợn tròn mắt, sửng sốt nhìn chằm chằm vào Hoài Na, một thị vệ lên tiếng:
- Công chúa, người như thế nào lại ở đây?
Ba tên thị vệ còn lại đi đến tách Hoài Na ra khỏi người Lãnh Hạo Nam, Hoài Na giàn giụa ngẩng đầu, chỉ tay về phía khu vườn lắp bắp không ra câu:
- Trốn ... chị cung nữ ... chui qua hang ... không phải lỗi của Na đâu mà .... Na không có làm anh hai chết đâu mà ... oa oa oa ...
Bốn tên thị vệ nhìn theo hướng chỉ, mồ hôi lạnh đổ ra, trên đầu xuất hiện ba cái vạch đen, thật sự không phải như vậy chứ, công chúa như thế nào lại chui qua lỗ chó, họ cũng không hỏi thêm gì liền đưa Lãnh Hạo Nam vào phòng, đưa Hoài Na trở về Cát Cát Viện, đám cung nữ không ngừng khóc lóc, ôm lấy tay, ôm lấy chân của Hoài Na, sợ cô trốn thêm lần nữa nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn.
Hoài Na được năm cung nữ hầu hạ tắm rửa, cung nữ vừa kỳ tay cho Hoài Na vừa nói:
- Công chúa, người thật là khéo biết tìm chỗ trốn nha, viện của Hạo vương gia mà người cũng vào được, làm chúng nô tỳ tìm người khắp nơi, xém chút nữa là mất mạng luôn rồi.
Hoài Na thổi bọt nước ùng ục trong bồn tắm, cô ngước lên nhìn cung nữ với đôi mắt ngây thơ, năm cung nữ bắt đầu chụm lại, mỗi người một câu nói nhỏ:
- Công chúa, người bị mất ký ức chắc là không nhớ, để chúng nô tỳ kể người nghe.
- Hạo Vương gia ... ngài ấy là được tiên đế nhận về nuôi, kém hoàng thượng những 11 tuổi.
- Mặc dù đã bước qua tuổi 27 nhưng ngài ấy vẫn chưa có lập qua vương phi hay trắc phi.
- Công chúa, người có biết ngài ấy bị sao không? Ngài ấy chính là mắc chứng sợ nữ nhân a.
- Cho nên nữ nhân nào đến gần ngài ấy đều bị ....
Hoài Na há to mồm ngáp, cô xoay qua nhìn một cung nữ rồi nói:
- Na buồn ngủ quá, chị đem Bông Bông tới cho Na ôm ngủ đi.
Năm cung nữ đổ mồ hôi, công chúa ... rốt cuộc là người có nghe chúng nô tỳ nói gì không?