-Lan nhi a, con ăn cái này đi- Liễu Kim Dung gắp thức ăn vào bát Dương
Ngọc Lan, nư nhân này mà biết Dương Ngọc Lan này không phải nữ nhi của
bà thì sẽ như thế nào?
Tiểu Mai ở ngoài nhìn Liễu Kim Dung thương cảm, lặng lẽ lau nước mắt.
Ăn xong Dương Ngọc Lan leo lên giường ngủ trưa. Đang ngủ bỗng sực tỉnh,
nóng chết nàng mất thôi. Tại sao lại nóng như vậy a? Điều hòa, đi bật
điều hòa. Ấy! Quên cái thời cổ lỗ sĩ này lấy đâu ra điều hòa mà bật?
”Tiểu Mai đâu? Quạt cho ta. Nóng chết ta rồi” Dương Ngọc Lan hô to, vừa hô
vừa cởi hai lớp y phục ngoài. Thế nào mà nữ nhân thời này chịu nóng giỏi thế?
Tiểu Mai cầm quạt giấy chạy vào. Đứng cạnh giường Dương
Ngọc Lan phe phẩy quạt. Cứ một lúc Dương Ngọc Lan lại hô quạt mạnh lên. Tiểu Mai cứ tăng tốc dần rồi lại giảm rồi lại tăng. Sức chịu nóng của
tiểu thư này thật kém a.
”Sao mà nóng thế? Mau đưa ta đi tắm cho mát” Dương Ngọc Lan kéo tay Tiểu Mai ra ngoài, thẳng phòng tắm mà đi.
Tiểu Mai phân phó người đi chuẩn bị nước.
Nước chuẩn bị xong Dương Ngọc Lan nhảy cái bõm xuống bể nước. Cảm giác
mát lạnh truyền toàn thân. Thật dễ chịu, Dương Ngọc Lan thật ra không
biết bơi. Ngồi lại một chỗ Dương Ngọc Lan thư thái hưởng thụ cảm giác
mát mẻ này.
”Tiểu thư à! Gần nửa canh giờ rồi mau ra ngoài kẻo lại ốm” Tiểu Mai ở ngoài sốt sắng nói vọng vào trong.
”Không ra đâu! Ở ngoài nóng lắm!” Dương Ngọc Lan ở trong đang hưởng thụ nghe
tiếng Tiểu Mai thì nhíu mày. Nóng như vậy mà bắt nàng ra. Không mát nàng không ra.
Tiểu Mai nghe vậy liền xông thẳng vào. Tiểu thư ơi là tiểu thư, tiểu thư mà ốm muội là người khổ sở nhất đó. Tiểu Mai cầm tay Dương Ngọc Lan kéo lên, Dương Ngọc Lan không chịu cứ bám chắc vào thành bể. Tiểu Mai không kéo được liền quay sang nịnh nọt nào là ngoài kia đã mát hơn rồi, nào là có nhiều nơi mát lắm. Nịnh mãi Dương Ngọc Lan mới
chịu ra khỏi bể ngước ngoan ngoãn mặc y phục. Chỉ mặc lớp áo lót mà
hường rồi khoác áo bằng lụa cũng màu hường bên ngoài.
Tiểu Mai
theo lời mình nói dẫn Dương Ngọc Lan đến nơi mát mẻ, là cái lầu giữa hồ
sen. Dương Ngọc Lan ngồi xuống ghế ngửa người ra sau nhắm mắt lại, hai
tay để lên thành ghế. Cũng mát ra phết. Ngồi được một lúc Dương Ngọc Lan buồn miệng, là thèm kẹo hồ lô.
”Tiểu Mai cho người viết thư đến
phủ tam vương gia đòi kẹo hồ lô cho ta, viết mang thật nhiều kẹo, và tên vương gia đó phải mang đến” Dương Ngọc Lan chợt nhớ đến lời giao kèo
hôm nào. Cười thầm trong lòng nàng nhìn Tiểu Mai phân phó.
”Vâng” Tiểu Mai giật mình nàng tưởng tiểu thư cho qua việc đó rồi? Tiểu thư thật cơ hội mà!
Phủ Vương Gia- Tam Vương Gia
”Bẩm vương gia, có Dương Tiểu thư gửi thư đến” Tên lính quỳ dưới đất dâng lá thư trong lòng bàn tay lên.
”Mang lên” Mạc Thiên nhìn được ý cười trong mắt Vũ Phong Thần liền ra lệnh.
Tên lính kia đặt lá thư vào tay Mạc Thiên rồi lui ra ngoài. Hắn thở mạnh,
trong đó run sợ gần chết. Tại sao lại có người có khí thế bực người như
vậy a?
Vũ Phong Thần cầm lấy lá thư tự mình đọc. Mạc Thiên ngạc nhiên rồi man mác buồn, vương gia không cần hắn nữa rồi!
Đọc xong lá thư Vũ Phong Thần mỉm cười, nàng cũng cũng thật biết lựa
chọn thời điểm đi, Vũ Phong Thần là đang muốn gặp Dương Ngọc Lan.
Mạc Thiên thấy nụ cười kia thì giật mình, vương gia nhà hắn dạo gần đây
ăn trúng cái gì độc hay sao mà thỉnh thoảng thấy cười. Mạc Thiên ngó
nhìn lá thư ra là vương gia vì Dương tiểu thư mà cười. Dương tiểu thư
kia hợp với chức Tam vương phi lắm nga~
Vũ Phong Thần trước khi
đi còn cầm theo cái quạt, thời tiết thật khó chịu. Yên vị trên xe ngựa
hắn vén rèm nhìn xem chỗ nào bán kẹo hồ lô. Đi cả nửa đường mà không
thấy người nào bán kẹo hắn đâm ra hơi bực, chân mày nhíu lại. Đôi chân
mày kia đột nhiên giãn ra hắn nhìn thấy rồi. Nhanh như cắt hắn nhảy
xuống xe ngựa đi đến chỗ người bán kẹo hồ lô kia.
”Lấy cho ta mười xiên kẹo” Vũ Phong Thần băng lãnh nhìn người kia yêu cầu.
”Dạ, 5 lạng bạc ạ” Người kia run run đưa kẹo cho Vũ Phong Thần, vị vương giả này thật bức người, hắn có cảm giác nếu mạo phạm sẽ chết không toàn
thây.
Vũ Phong Thần đưa người kia một lượng vàng cầm kẹo rồi lên xe ngựa.
”Còn tiền thối...” Người bán kẹo chạy lại gần xe ngựa.
”Thưởng cho ngươi” Mạc Thiên trên ngựa nhìn người bán kẹo cười nhẹ.
”Đội ơn ngài, đội ơn ngài” Người bán kẹo kia quỳ xuống