Vương Phi A Nam

Chương 4: Đi thôn




Viễn Xuyên không vui.

Hắn hoàn toàn cảm thấy không vui.

Nguyên nhân là do đâu?

Tất nhiên là từ Trần A Nam rồi.

Viễn Xuyên hắn tự nghĩ rằng đến Trần gia, tiểu cô nương họ Trần kia ít hay nhiều cũng sẽ ngượng ngùng hoặc hăm he hắn.

Ai bảo hắn nhìn thấy bộ dạng nàng chật vật kia chứ?

Nhưng là Trần A Nam không như vậy, nàng hoàn toàn bộ dạng bình thản đối với Viễn Xuyên, thậm chí còn có xu hướng không để ý đến hắn.

Trần A Nam khó hiểu nhìn bóng dáng cao gầy tóc xù ngồi đối diện, cảm thấy trên thấp hắn tỏa ra bầu không khí kì lạ.

Thậm chí nàng dường như nhìn thấy đám mây đen bao quanh đỉnh đầu hắn.

Cho nên trong mắt A Nam, Viễn Xuyên cao lắm cũng chỉ là một cậu nhóc mới lớn thôi, nàng quy biểu hiện ấm ức của hắn thành muốn quấy của những đứa trẻ, sau đó cảm thấy không có việc gì lớn nữa liền chăm chú đọc sách.

Đám mây đen trên đầu Viễn Xuyên càng có xu hướng xuất hiện mưa rơi.

”A Na, có muốn cùng cha đi lên thôn trên không?”

Trần A Nam đang chú tâm đọc sách thì nghe âm thanh ôn hòa của phụ thân, bên tai nghe tới thôn trên, Trần A Nam hai con ngươi liền phát sáng, phấn khởi nhìn cha.

”Muốn ạ!”

Trần Bắc cười xùy một cái, bộ dạng con gái phấn khích hệt một chú cún nhỏ, lúc lắc cái đuôi đằng sau một cách nhiệt tình, nhìn liền khiến người ta muốn yêu chiều nàng.

”Lại đây.”

Trần Bắc khẽ vẫy tay, ngoắc ngoắc nàng tới.

Trần A Nam cong hai mắt như trăng, khép lại sách, vừa định chạy theo cha thì bên tai lại vang lên âm thanh thì thào đáng ngờ.

”Huynh đi cùng muội.”

Trần A Nam nghi hoặc nhìn Viễn Xuyên ngồi trên ghế đẩu nhỏ xíu bên cạnh xích đu của nàng từ nãy giờ.

Nàng nghiêng đầu, hai mắt chớp hỏi.

”Huynh đi làm gì? Là cha kêu muội đi cùng nha?”

Viễn Xuyên gương mặt đỏ bừng, hắn nhận ra bản thân kì lạ buột miệng nói. Cũng tại thấy tiểu cô nương nàng rời đi, lòng có chút không vui, miệng liền thay lòng nói lời bám theo.

Viễn Xuyên chật vật ho khan, tay khẽ đẩy A Nam đi đi, vừa xấu hổ vừa nói.

”Không có không có, là huynh nói nhảm, muội mau đi đi, lão bá đợi kìa.”

Trần A Nam ngơ ngác nhìn đám khói xì xì trên đỉnh đầu Viễn Xuyên.

Nàng thầm nghĩ thật không hiểu rõ những tên trai mới lớn như hắn, quả nhiên bản thân già rồi, không theo kịp tuổi trẻ của người khác.

Cho nên Trần A Nam liền vô tâm vô phế chạy đi luôn.

Để lại Viễn Xuyên rầu rĩ ngồi ghế đẩu, tay còn chưa kịp thu về.

Trần A Nam nắm tay phụ thân, hưng phấn cùng cha đi lên thôn trên.

”Cha lên thôn trên để làm gì ạ?”

Trần Bắc nhìn tiểu cô nương phấn điêu mài ngọc bên cạnh, yêu chiều bảo.

”Đi mua giúp nương con vài thứ, còn có nhân dịp dẫn con đi chơi luôn. Chả phải hôm bữa than chán với cha sao?”

Trần A Nam nghe cha nhớ tới câu nói đùa của nàng, sống mũi khẽ cay.

Nàng chỉ là nói đùa để được cùng cả nhà làm đồng, nào ngờ cha lại đem chuyện đó để trong lòng.

”Cha, con gái yêu người nhất!”

Trần Bắc cười vang, cúi người ôm lấy con gái, hôn mấy cái chốc chốc lên mặt nàng.

”Cha cũng yêu con nhất!”

Trần A Nam cười ngốc.

Thôn trên nói xa cũng không xa, nàng cùng phụ thân cũng không cần đi xe ngựa hay xe bò, chỉ dạo bộ thôi thì qua mấy khắc là tới nơi rồi.

Đến khi đứng trước cổng thôn, Trần A Nam cả người như hóa đá đi.

Con ngươi vốn sáng lung linh cũng tối đi ba bốn phần.

Bởi vì thôn trên này chính là lần đầu nàng diện kiến Dật Lam Phong.

Cho nên thôn này khiến nàng cảm thấy bài xích.

Còn len lỏi không ít sự chán ghét đến kinh tởm.

Trần Bắc khẽ đưa mắt nhìn xuống con gái, thầm nghĩ nàng nhất định là bộ dạng hưng phấn đến chết. Nhưng là khi nhìn tới Trần A Nam dung nhan yên tĩnh âm trầm, đôi con ngươi giấu dưới rèm mi cong cũng nhịn không được lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

”A Na, con khó chịu ở đâu sao?”

Trần A Nam từ âm thanh của phụ thân bừng tỉnh, cả người khẽ run lên, nàng dường như đã đem bản thân quay về những kí ức đen tối kia, có chút không khống chế được tâm tình.

Trần A Nam khẽ lắc đầu, nàng nhớ không lầm bản thân gặp Dật Lam Phong lần đầu đúng là ở thôn này nhưng là khi nàng mười bảy tuổi kìa.

Lần đó phụ thân cũng muốn dẫn nàng đi chơi, nhưng giờ nghĩ lại bản thân chỉ mới gần lên năm thôi, nên sẽ không có dính tới xui xẻo như thế đâu.

Cho nên Trần A Nam lấy lại tâm trạng, nhoẻn miệng cười thật tươi với Trần Bắc, hai mắt sáng rực rỡ bảo.

”Không có nha. Cha đi thôi.”

Trần Bắc bị nàng lôi kéo, thầm nghĩ ban nãy có lẽ là nàng đi bộ mệt nên mới vậy, liền nhanh chóng quăng chuyện ưu sầu của Trần A Nam ra sau đầu, vui vẻ theo chân con gái bước vào thôn.

Trần A Nam vui muốn chết luôn rồi.

Nàng nhìn hai hàng kéo dài đông đúc nhộn nhịp người tới lui của phiên chờ, một đống đồ ăn ngon khắp chủng loại, một đống đồ chơi đỏ đỏ xanh xanh.

Trần A Nam hưng phấn đến nỗi thiếu nước nhảy cẫng lên cao ba sào thôi.

”Xem con kìa, hưng phấn đến muốn chảy cả nước dãi. Có thiếu nữ nào xấu như thế không?”

Trần Bắc nửa cười nửa khóc xoa đầu con gái nhỏ, khẽ châm chọc bộ dạng phấn khích động lòng người của nàng.

Trần A Nam không dấu vết lau đi nước dãi bên khóe môi, mặt cười hì hì kéo tay áo của phụ thân đi khắp nơi.

Trần Bắc dung túng nàng, lẽo đẽo theo sau bước chân nhỏ bé của nàng, sợ nàng đi lạc hoặc bị thương giữa một đống người đông đúc, cho nên liền khẽ nhéo nhéo tay nhỏ của A Nam mà bảo.

”A Na, người đông như vậy nhớ bám chặt cha, kẻo lạc là cha đánh mông con đấy.”

Trần A Nam ngoan ngoãn gật đầu, tay nhỏ tăng thêm lực nắm lấy tay của phụ thân.

Trần Bắc hài lòng, sau đó liền dắt nàng thăm thú khắp nơi trong phiên chợ.

”Cậu Trần! Lâu lắm mới thấy lên phiên chợ đấy!”

Trần A Nam nghe theo tiếng gọi to lớn mà nhìn qua. Chỉ thấy đằng đó không xa là một sạp bánh bao hấp nhỏ, lão chủ gương mặt đầy nếp nhăn vui vẻ nhìn về phía cha con nàng vẫy tay.

”Lão Lý!”

Trần Bắc cũng phấn khởi đáp lại, hắn kéo A Nam lại gần sạp bánh bao hấp của lão Lý. Trần A Nam nhìn hai người trò chuyện vui vẻ, thậm chí lão Lý cũng không thèm để tâm đến hàng người dài xếp chờ mua bánh, vẫn thao thao bất tuyệt nói chuyện phiếm với cha nàng.

Kì lạ là không một ai bất bình mắng nhiếc hoặc bỏ đi.

”Ồ, con gái cậu đây sao? Thật xinh đẹp! Còn muốn hơn cả nha đầu Lệ kia mấy phần đấy!”

Trần Bắc nghe có người khen ngợi con gái út, mặt mày liền cười đến ngây ngô.

Trần A Nam thì ngược lại, không hề giống những tiểu nha đầu khác được khen ngợi liền e thẹn cúi đầu hoặc phách lối kiêu căng, chỉ thấy nàng rất ngoan, hai tay khẽ ôm, cúi người nhã nhặn bảo.

”A Nam ra mắt Lý gia gia.”

Lão Lý nhìn nàng mặt mày xinh xắn, phấn điêu ngọc mài, lại hết mực ngoan ngoãn liền vui vẻ cười lớn, liên tục bảo tốt tốt.

”Ngoan lắm! Cậu Trần dạy con rất được!”

”Lão Lý quá khen, đứa nhỏ còn phải học hỏi nhiều lắm.”

Tuy là nói thế nhưng là Trần Bắc cười đến hỏng rồi.

”Đây đây, cho cháu!”

Trần A Nam hai mắt mở lớn nhìn túi bánh bao hấp nóng hổi trước mắt, thân người liền giật bắn lên, liên tục xua tay.

”Ôi? Không không, cháu không nhận được!”

Lão Lý thấy nàng hai má đỏ bừng, bối rối từ chối. Càng cảm thấy nàng được lòng đến chết. Cho nên lão khẽ tăng giọng, uy hiếp nhét vào lòng nàng.

”Cho thì cứ lấy đi! Lão phu không thiếu hai ba cái bánh cho cháu đâu!”

Trần A Nam bối rối nhìn lão Lý hai mắt trợn trừng với nàng, nhìn phụ thân khẽ gật đầu, tuy là nàng không tài nào nhận đồ không của người khác, nhưng là sợ phật ý lão Lý nên đành xấu hổ nói cám ơn, sau đó mặt mũi liền đỏ bừng.

Dẫn đến lão Lý cười vui vẻ.

”Thôi lâu lắm mới có dịp hai cha con bây lên đây, liền nhanh chóng đi dạo xung quanh đi đừng hầu lão phu nữa!”

”Vậy chúng ta đi đây.”

Trần Bắc cười dắt tay A Nam rời đi.

Trần A Nam khẽ cúi người, thấy lão Lý gật đầu cười liền xoay người đuổi theo cha.

”Đúng là tiểu cô nương ngoan!”

Lão Lý nhìn bóng dáng tiên linh nhỏ nhắn đằng xa, hài lòng khẽ lẩm bẩm.

”Lão gia gia, còn bánh bao hấp của chúng ta thì sao?”

Lão Lý quay lại sạp bánh, khẽ mở miệng quát đã biết với đám người kéo dài kia.

Lão Lý vừa mở nắp nồi vừa hỏi.

”Mấy cái?”

”Năm cái.”

Lão thành thục bỏ năm cái bánh to bằng bàn tay vào túi giấy dầu, khi ngước lên liền có chút giật mình.

”Ơ? Công tử tới khi nào thế?”

Chỉ thấy người trước mắt một thân áo lam tuấn dật đơn giản, nhưng là chất liệu lại cực kì đắt tiền, tay áo thêu thân trúc, vải mềm như tơ. Quanh eo khỏe hữu lực đeo một thanh chiến phiết phong lưu, còn có ngọc bội trắng tinh xảo. Thân cao như tùng, khí phách lẫm liệt. Lại mang dung nhan đẹp như tiên, không phải đẹp kiểu họa thủy như Phan An, mà là vẻ đẹp ôn hòa như gío xuân nhưng lại chan hòa một ít lạnh nhạt ngạo nghễ chí tôn. Mái tóc đen như lụa cột tùy hứng, đôi con ngươi như trăng, khẽ cười ôn hòa.

”Vừa mới tới thôi.”

Âm thanh như gió xuân man mát thổi qua lòng người lay động.

Người đẹp như thế này, kiếm khắp châu lục cũng không quá số hai.

Lão Lý khẽ chặt lưỡi, lần nào tên nhóc này xuất hiện cũng khiến người khác bất ngờ với dáng vẻ của hắn. Dù lão không biết hắn từ đâu tới thôn này, chỉ biết thỉnh thoảng vài tháng sẽ gặp hắn đi ngang qua thôn, sau đó mua một túi bánh bao rồi rời đi. Chỉ là do bộ dạng hắn quá suất, lại nhìn rất cao quý nên gặp hắn, lão liền tự giác mà gọi công tử.

”Mới tới mà đã khiến cho cái sạp hàng này của lão thật đông đấy.”

Lão Lý trêu chọc nhìn đám hàng người dài, đa số là những cô nương đầy chủng loại, son phấn đủ điều, mĩ miều như tơ.

Nhưng vẫn không bằng một góc của tiểu cô nương nhà Trần.

Lão Lý đó giờ ghét nhất đàn bà son phấn.

Nam nhân đứng trước mặt lão Lý có chút dở khóc dở cười.

”Lâu lắm mới thấy công tử, để lão phu cho thêm một gói bánh.”

”Ồ?”

Lão Lý nhìn hắn bất ngờ, khẽ phì một tiếng, quăng hai túi bánh cho hắn.

”Lão gia gia thật sự rất thích tặng bánh cho người khác.”

Âm thanh ôn nhuận vang lên, dẫn đến một hồi tiếng kêu réo của đám nữ nhân.

Lão Lý khẽ xùy một tiếng, âm thanh hét hò liền im bặt.

”Công tử thấy rồi à? Hừ, cũng là do tiểu nha đầu ấy đáng yêu, ngoan ngoãn nên lão phu mới cho thôi.”

”Nha?”

”Mà nói chứ họ Trần quả nhiên biết nuôi dạy con gái, vừa xinh đẹp lại vừa ngoan. Ai cũng hận không thể không có đứa như nàng!”

Lão Lý mãi lầm bầm với suy nghĩ của mình nên bỏ qua dung nhan của người trước mắt.

Chỉ thấy hắn như đang nghe lão nói lại như không, đôi con ngươi đen như mặt hồ, không ai có thể biết hắn nghĩ gì.

Chỉ thấy khóe môi hắn nhếch lên độ cung rất nhỏ, khẽ thì thào.

”Họ Trần à?”

”Hả? Công tử nói gì?”

Lão Lý nghe thấy tiếng nói nhỏ, tưởng bản thân bỏ lỡ câu chuyện của chàng trai trẻ liền hỏi lại.

Chỉ thấy vị công tử trước mắt anh tuấn phi phàm ôn hòa cười như gió xuân.

”Không có gì. Cũng không còn sớm, sau này gặp lại lão gia gia.”

”Được được.”

Lão Lý nhìn bóng lưng như tùng rời đi đằng xa. Dù hắn rất trẻ, nếu không nhầm chỉ mới độ mười ba mười bốn đi? Nhưng là khí phách quanh thân chính là độc nhất vô nhị. Muốn trầm có trầm, muốn tuấn có tuấn.

Tiêu dao tại tự.

Ài, tự nhiên cảm thấy bản thân già rồi...