Chìm trong lòng Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt hung hăng gật đầu, lại gắt gao dựa vào không muốn nâng lên.
“Vương thượng, nhanh lên.” Chính lúc này, thâm âm Thu Ngân ở ngoài hình thất vang lên.
Hiên Viên Triệt nghe xong chỉ “Ân” một tiếng, một tay ôm Lưu Nguyệt trong lồng ngực, một tay kia cầm nhuyễn kiếm hướng tới xích sắt trói chặt Lưu Nguyệt vung lên.
Như chém đậu hủ, nháy mắt đứt thành hai đoạn.
Thanh kiếm nhanh chóng ở trên người Lưu Nguyệt lướt qua vài đường, roi da đang siết chặt trên người Lưu Nguyệt cơ hồ muốn nhập vào xương, đã vỡ thành từng đoạn từng đoạn rơi xuống đất.
Phía trên nó, nhiễm đỏ máu của Lưu Nguyệt .
Nhìn roi da rơi xuống, trên người Lưu Nguyệt máu đã nhiễm đỏ, tròng mắt Hiên Viên Triệt đỏ lên như muốn giết người.
Nhưng lúc này không phải thời điểm tốt nhất vì Lưu Nguyệt băng bó cùng trả thù, bọn họ còn đang ở trong lãnh địa của kẻ địch.
Thoáng cái cởi ra áo ngoài trên người mình, Hiên Viên Triệt rất nhanh bao lại toàn bộ Lưu Nguyệt, che lại trang phục không chỉnh tề của Lưu Nguyệt, che luôn cả một thân loang lổ vết máu của nàng.
Ôm Lưu Nguyệt vào trong ngực thật chặt, Hiên Viên Triệt cởi bỏ mảnh vải che trên mắt nàng, nhìn khuôn mặt đã nhiễm đầy máu, ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn hắn, thoáng cái đã làm tin hắn đau đến hít thở không thông.
Nguyệt của hắn, làm sao hắn lại để nàng ở cái địa phương nguy hiểm này, làm sao hắn lại để cho nàng gặp nguy hiểm như vậy.
Đỏ mắt, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên hai mắt sưng đỏ kia, nét mặt Hiên Viên Triệt biểu lộ một tia mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, mọi chuyện hãy giao lại cho ta”.
Bình tĩnh nhìn Hiên Viên Triệt, khóe miệng Lưu Nguyệt cũng chậm rãi vẽ ra một chút mỉm cười, khẽ gật đầu, giao mình cho Triệt, nàng rất yên tâm.
Chậm rãi nhắm mắt lại, đem toàn bộ giao cho Hiên Viên Triệt.
Một tay bế Lưu Nguyệt lên, Hiên Viên Triệt xoay người đi ra ngoài hình thất, trên đường đi ra nhìn thấy Khoách Bạt tộc kia đã bị mình cho một kiếm.
Phẫn nộ tràn đầy lồng ngực Hiên Viên Triệt, tức giận nhìn kẻ kia, một kiếm giết hắn, quả thực là cái giá quá rẻ cho hắn rồi.
Khi Hiên Viên Triệt từ bên ngoài lao vào, thời điểm nhìn thấy tình hình bên trong, hắn chỉ hận không thể ăn thịt cái tên ghê tởm kia, bằm nát hắn, lột da hắn. Hắn há có thể vấy bẩn Lưu Nguyệt như vậy, cho dù là chuyện không thành cũng không thể được.