Vương Phi 13 Tuổi

Chương 616: Lật thuyền trong mương 12




Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên*, nàng tự cho chính mình là thiên hạ vô địch, kết quả núi này cao còn có núi cao hơn, hôm nay gặp cái đại họa cống ngầm lật thuyền*. Trong lòng cười khổ, não lại nhanh chóng hoạt động, tuyệt đối không thể ngồi chờ chết như vậy, nhưng mà, cho dùng nàng có thân kinh bách chiến, cũng thật sự không thể tưởng được, trong cái tình huống một ngón tay cũng không động đậy được, nàng còn có thể nghĩ ra được biện pháp gì.

*Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: giống nghĩa câu “vỏ quýt dày có móng tay nhọn”, .*Cống ngầm lật thuyền: lật thuyền trong cống ngầm, do kiêu ngạo mà thất bại bất ngờ.

“Ta nghĩ vẫn nên lưu lại nàng, hữu dụng.” Vừa lúc câu nói vang lên, cửa sắt ở ngoài cũng vang lên một đạo âm thanh bị mở, ngay sau đó liên tiếp những tiếng bước chân đi vào.

Lưu Nguyệt nhất thời mắt nhắm lại, giả bộ như còn chưa tỉnh.

Cánh cửa hình thất bị mở ra, vài người đi đến.

“Không, nữ nhân này không thể giữ lại, nếu giữ lại, một ngày nào đó nàng trốn thoát, đến lúc đó chúng ta sẽ rất nguy”. Đây là thanh âm tộc trưởng Hùng Khoát tộc .

“Ân, ta cũng nghĩ như vậy, lương thảo tuy rằng quan trọng, nhưng sinh mạng càng quan trọng hơn, Bắc Mục đã phát triển chắc chắn, hiện tại lại có một nữ nhân như vậy, chỉ sợ sau này nàng an toàn trở về Bắc Mục, mũi dùi sẽ không nhắm vào Hung Nô nữa mà sẽ nhắm ngay Tiên Ti chúng ta, Gia Luật Lưu Nguyệt này không thể lưu lại”. Thanh âm tộc trưởng Tam Hợp tộc.

Lưu Nguyệt giả bộ hôn mê chưa tỉnh đã nghe hết những lời này, không biết nàng hôn mê bao lâu, mà những người này đã đổi từ lương thảo của nàng sang mạng của nàng.

“Một bé con đúng chuẩn như vậy, để chết thực đáng tiếc”. Không biết là ai.

“Khoách Bạt, ngươi đừng ham mê nữ sắc mà bỏ mạng, nếu ngươi cấp cho nữ nhân này một chút cơ hội, để cô ta đào thoát được, ngươi bất chấp nguy hiểm này, nếu xảy ra vấn đề, ta sẽ tiêu diệt Khoách Bạt tộc của ngươi”. Tộc trưởng Hùng Khoát tộc.

“Hắc hắc, muốn nàng, cũng không nhất định phải cởi bỏ hết thảy trên người nàng, mới thượng”. Tiếng cười dâm loạn, làm cho người ta nôn mửa.

“Nói ít một chút, ta nghĩ ngày mai, đem nàng tế Hỏa thần đi”. Tộc trưởng Hợp Lực tộc trầm giọng nói.

“Ân, đề nghị này không tồi, dù sao mỗi ba năm chúng ta cũng phải tế Hỏa thần một lần, cũng không đột ngột, vậy càng nhanh càng tốt, miễn cho đêm dài lắm mộng.” tộc trưởng Hùng Khoát tộc ân một tiếng nói.

“Vậy người nàng mang đến sẽ như thế nào?” Ý kiến đạt tới nhất trí, một thanh âm Lưu Nguyệt chưa từng nghe qua trong tộc trưởng mười bảy tộc Tiên Ti phát ra.

“Yên tâm, ta đã tìm một người cải trang giống như nàng dẫn bọn họ đi, đi hướng Bắc, dẫn người của bọn họ đi, nếu như chết ở núi Khố Xích, thì kia đã không còn là chuyện của chúng ta”. Tộc trưởng Tam Hợp tộc hắc hắc cười lạnh đứng lên. Nhiếp chính Vương Bắc Mục nếu như chết ở tộc Tiên Ti bọn hắn, hậu quả không cần nói là Bắc Mục sẽ chiến tranh với Tiên Ti, một hồi chiến tranh không chết không ngừng.

Bất quá, nếu là chết ở mảnh đất núi Khố Xích không ai quản lí, lại là người Bắc Mục tận mắt thấy nàng tự mình đi, thì chuyện kia đã không còn liên quan đến Tiên Ti bọn hắn.

“Vậy thì chuyện đã định rồi, ngày mai sẽ hỏa thiêu nàng”. Lời nói vừa ra, Tộc trưởng Hùng Khoát tộc liền hướng ra bên ngoài hình thất.

Thấy Lưu Nguyệt còn hôn mê bất tỉnh, sau khi kiểm tra lại các nút trói, mấy người còn lại cũng nhất tề đi ra ngoài.