Vương Phi 13 Tuổi

Chương 560: Nhiếp chính nữ vương 6




Gần trong gang tấc, lập tức có thể gặp nhau, nhưng lại…………

Bôn ba ba nghìn dặm, bốn ngày bốn đêm, không ngủ không nghỉ, vốn tưởng rằng có thể cùng tay nắm tay.

Không nghĩ rằng, chỉ nói mấy câu nói như vậy, chỉ nói mấy câu nói làm hắn thương tâm như vậy.

Không cam tâm, không cam tâm!

Không biết rõ, hắn không cam tâm cứ như vậy mà rời đi, cứ như vậy mà quay người rời đi.

Thế nhưng, nhưng…..

Hai hàm răng cắn chặt, roi ngựa trong tay Hiên Viên Triệt gần như bị bóp nát.

Sao sa trên bầu trời u tối, lạnh nhạt thờ ơ mà thong dong tự tại.

Lưu Nguyệt không nghe thấy, quay đầu lại tiếp tục đi, mà Đỗ Nhất nhận nhiệm vụ quan trọng là liên lạc giữa Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt, trong bóng đêm lờ mờ cũng nghe thấy thanh âm của Hiên Viên Triệt. Ngay lập tức phóng ngựa như điên về phía thanh âm kia.

” Vương thượng, đi thôi, đi thôi, quân tình không đợi người……”

” Vương, nếu không tin, sau này trở lại cũng được, hiện tại….”

Thu Ngân và Ngạn Hổ không ngừng thúc giục.

Hiên Viên Triệt cầm roi da trong tay càng ngày càng chặt, chuyện hôm nay, tình hôm nay, nếu như không nói rõ ràng mà đi, ngày sau gặp lại trong lòng khó tránh có sự xa cách, tình và tín nhiệm, không thể vĩnh cửu, càng không thể có bất kì hoài nghi nào dính vào, nếu không, sẽ lên men, sẽ biến chất.

Đứng sừng sững một lúc lâu.

” Vương…….” Thu Ngân thấy vậy lên tiếng lần nữa, còn chưa nói xong, tiếng vó ngựa xa xa vang lên, trong bóng đêm, Đỗ Nhất chạy đến nhanh như sấm chớp.Hiên Viên Triệt liếc mắt một cái, hai mắt đột nhiên sáng ngời, Đỗ Nhất.

Đỗ Nhất luôn theo sát Lưu Nguyệt.

Mà lúc này Đỗ Nhất lại ở đây, như vậy nghĩa là….

Đêm gió gào thét, Hiên Viên Triệt lập tức phóng ngựa chạy đi đón Đỗ Nhất.

Thu Ngân, Ngạn Hổ liếc mắt nhìn nhau, nét mặt khẽ kinh ngạc, chẳng lẽ là…. Ngay sau đó cũng thúc ngựa đi đón.

” Vương thượng, chủ nhân đưa cho ngài.” Ghìm ngựa đứng lại, Đỗ Nhất thấy thật sự là Hiên Viên Triệt, tức thì một câu dư thừa cũng không nói, nhanh chóng móc từ trong ngực ra huyết thư của Lưu Nguyệt, đưa cho Hiên Viên Triệt.

Máu thấm qua vạt áo, vài chữ ít ỏi, trong bóng đêm này trải rộng ra trước mắt Hiên Viên Triệt.

Gió lạnh lướt qua, ấm hay lạnh, tự biết.