Vương Phi 13 Tuổi

Chương 462: Bắc Mục phong vương 7




Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, mau đến mức chỉ như chớp mắt một cái, chỉ như hạt bụi bay qua.

Một thân lửa đỏ, vẻ mặt băng lãnh.

Lưu Nguyệt lạnh lùng đứng bên cạnh Hung nô vương, chủy thủ trong tay chặt chẽ đặt trên cổ hắn, vạt áo trên lưng rách rưới, một mảnh huyết sắc, máu thịt lẫn lộn, nhưng mà hơi thở sắc bén kia, lại khiến người ta giật mình, không dám coi khinh.

Da cừu màu đỏ tung bay trong gió, gió đông khắc nghiệt của phương bắc, thật lạnh, thật mạnh mẽ.

Giữa thiên quân vạn mã, lấy thủ cấp của thượng tướng, dễ như lấy đồ trong túi.

“Thật đẹp.” Giữa một mảnh lặng ngắt, Âu Dương Vu Phi đứng sừng sững nơi xa, đuôi lông mày giơ lên, chậm ãi noói hai chữ, trong măt hiện lên chút tán tụng.

Gió lạnh dần dần nổi lên, khí thế mạnh mẽ.

“Ngươi là ai?” Hung nô vương thân hình dũng mãnh vẻ mặt giận dữ, sắc mặt xanh xám.

Lướt qua vẻ mặt hung ác của Hung nô vương, Lưu Nguyệt quát lạnh: “Ngươi sẽ biết, đi.” Vừa nói, cổ tay vừa dùng sức trực tiếp buông hai cánh tay của hắn ra, nhưng lại khiến hắn không có sức phản kháng.

Đồng thời trầm giọng nói: “Đến đây.”

Bắc Mục vương năm tuổi đứng bên cạnh Hng nô vương, cũng giật mình, vừa nghe Lưu Nguyệt nói, lập tức xoay xoay túm chặt lấy Lưu Nguyệt, loonnj ngược lên lưng Lưu Nguyệt, đôi tay bị trói chặt gắt gao bám vào cổ Lưu Nguyệt.

Chủy thủ sắc nhọn, chút máu đỏ tươi trào ra, đỏ con mất.

“Buông vương của ta ra.” Đại tướng Hung nô chạy tới, vẻ mặt khó coi.

“Vậy còn phải xem thành ý của các ngươi, đi.” nắm lên Hung nô vương đang nửa ngồi trong vương trướng, Lưu Nguyệt túm về phía trước.

Vương Hung nô dũng mãnh, đứng lên còn cao hơn Lưu Nguyệt một cái đầu, nhìn kĩ thân hình khéo léo lả lướt của nàng.

Nhưng mà, dù khéo léo, nhưng lại khiến hai quân đang giao đấu, lặng im không tiếng động.

Chủy thủ đặt trên cổ Hung nô vương, đi qua nơi nào, quân binh Hung nô lập tức nhường đường, tránh ra tạo thành một con đường cho Lưu Nguyệt.