Vương Phi 13 Tuổi

Chương 425: Mưa đêm thương tình 8




“Mẫu hậu.” Tiếng gào thét điên cuồng kịch liệt cắt qua màn đêm tối đen, Hiên Viên Triệt cơ hồ không thể kiểm soát bản thân mình.

Xông mạnh lên,vội vàng bám lấy bả vai Lưu Nguyệt, sau đó đẩy Lưu Nguyệt ra, Hiên Viên Triệt ôm gọnTrần hoàng hậu bị sẩy chân, đứng không vững.

“Mẫu hậu, Người có sao không? Người thấy thế nào?” Nhìn vạt áo trước ngực chảy ra máu, Hiên Viên Triệt mắt đều đỏ.

Bị đẩy ra, Lưu Nguyệt lảo đảo lui hai bước, nhìn Hiên Viên Triệt bi thương cơ hồ không thể khống chế bản thân, có chút ngạc nhiên.

Phía sau, đi theo Hiên Viên Triệt ,Thu Ngân và Ngạn Hổ cũng vừa tiến đến, há to miệng, vẻ mặt tuyệt đối không thể tin, hoàn toàn hiển hiện.

“Giết yêu nữ này đi…”

“Dám ám sát vương hậu, giết nàng…”

“Sát…”

Xung quanh màn đêm, vô số cấm vệ quân xông ra, như xuất hiện từ giữa khoảng không biến ra, tràn đầy phẫn nộ, tràn đầy lửa giận tận trời.

Kiên giáp, lợi kiếm, đằng đằng sát khí.

Mọi người đều phẫn nộ, tất cả mọi người muốn giết chết yêu nữ dám ám sát Vương hậu đương triều, dưới áp lực phẫn nộ của Hiên Viên Triệt , cơn giận dữ như lửa cháy lan ra đồng cỏ.

Yêu nữ hại quốc, nhất định phải diệt trừ, nhất định phải giết.

Đêm tối sâu nặng, bóng tối càng phát ra áp lực.

Trong không khí hơi nước dày đặc, cơ hồ có cơn mưa nhỏ.

Vù vù, gió thu thổi mạnh, làm người ta lạnh thấu xương.

Hoá ra nơi này còn có âm mưu chờ nàng, Lưu Nguyệt phục hồi lại tinh thần, tự giễu cười.

Gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng kia, trong nháy mắt bi thương đến mức tận cùng, cùng phẫn nộ đến mức tận cùng, Lưu Nguyệt hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: “Ta sẽ không giải thích gì với chàng, hiện tại ta muốn đi tìm người để tính sổ, chàng hãy chờ ở đây.”

Thanh âm lạnh như băng rơi vào không khí, thân hình Lưu Nguyệt chợt lóe, hướng đêm đen mờ mịt phóng đi, rõ ràng lưu loát, không một chút ướt át bẩn thỉu.

Phía sau Đỗ Nhất buông xuống một câu: “Không phải chủ nhân.” Một bên liến hướng phía trước phóng đi đuổi theo Lưu Nguyệt.

“Nàng đứng lại đó cho ta.” Hiên Viên Triệt ôm Trần hoàng hậu, đưa lưng về phía Lưu Nguyệt, nghe lời của Lưu Nguyệt lập tức quay đầu hét to một tiếng.

Nhưng lúc này, Lưu Nguyệt tràn đầy phẫn nộ, hành động cực nhanh, không gì sánh kịp, vừa nháy mắt một cái, đã tới giữa khu cấm quân đang bao vây, xông ra ngoài, xa dần cùng đêm tối.