Vương Phi 13 Tuổi

Chương 389: Bát phương hội tụ (9)




“Triệt Nhi, phụ vương là muốn tốt cho con, Tuyết Thánh quốc….”

“Phụ vương, chuyện này dừng ở đây, mọi chuyện sau đó con sẽ xử lí. Phụ vương, chuyện của con phụ vương tốt nhất không cần nhúng tay, người cũng nên biết tính tình của Nguyệt Nhi.” Hiên Viên Triệt vẻ mặt lạnh băng.

Hiên Viên Dịch nghe Hiên Viên Triệt nhắc tới Lưu Nguyệt, không khỏi nhíu mày. Nha đầu Lưu Nguyệt này lợi hại bao nhiêu, hắn hiểu rõ.

“Phụ vương biết nàng lợi hại, thất công chúa Tuyết Thánh quốc cho dù có đến đây, cũng không thể ngồi trên đầu nàng được, người thật sự không cần lo lắng cho nàng.”

Vươn tay ngăn cản Hiên Viên Triệt nói tiếp, Hiên Viên Dịch trầm giọng nói : “Triệt Nhi, con phải nhớ kĩ, dù sớm hay muộn, con cũng là Vương của Thiên Thần quốc, con phải đứng trên phương diện lo lắng cho Thiên Thần quốc.

Phụ vương không ngại con sủng ái Nguyệt Nhi, đứa nhỏ kia nên sủng nên yêu, con yêu nàng nhiều một chút, hoặc chỉ yêu một mình nàng, phụ vương không có ý kiến, nhưng là tình thế hiện tại, con phải liên minh cùng Tuyết Thánh quốc. Tuyết Thánh quốc, Thiên Thần chúng ta đắc tội không nổi.

Nguyệt Nhi cũng dành trái tim cho con, phụ vương cũng hiểu được, con cưới thất công chúa Tuyết Thánh quốc, chỉ cần hành động bí mật, Nguyệt Nhi dù có chỉnh nàng thừa sống thiếu chết, phụ vương cũng không nói gì. Triệt Nhi, con là người hiểu biết, lòng người hiểm ác phụ vương hiểu rõ, sự nghiệp thống trị, sông núi tám phương, con không thể ngã xuống từ đỉnh cao được.”

Nhìn Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Dịch nói chậm rãi, sự nghiệp thống trị, cần ẩn nhẫn, tám phương núi sông, không phải một ngày là xây lên, phải từng bước từng bước một tạo thành.

Hiện tại Thiên Thần, chưa đủ khả năng đối nghịch cùng Tuyết Thánh quốc, vì nữ nhi tình sầu, bị mất ngàn dặm giang sơn, đó không phải là một đế vương tốt.

“Con sẽ không ngã xuống, con nếu không dám cưới, chả lẽ lại có khả năng làm cho Tuyết Thánh quốc lùi về trong thất bại. Phụ vương, Thiên Thần không phải quả hồng mềm, không phải ai muốn làm gì thì làm, muốn bóp nhéo thế nào thì bóp.”

Hiên Viên Triệt nhìn Hiên Viên Dịch, trong mắt một mảnh quyết liệt, một mảnh kiêu ngạo kiên định, cái loại ngông nghênh này, cứng như sắt thép.

Buồn cười, Hiên Viên Dịch nhìn vẻ mặt của Hiên Viên Triệt, nửa ngày không nói gì.

Đứa con này của hắn, hắn hiểu rõ, hắn biết rõ tính tình con mình. Ai, có lẽ, hắn già rồi, già đến mức không theo kịp lối suy nghĩ nữa.