Vương Phi 13 Tuổi

Chương 350: Nhược thủy ba nghìn (7)




Nhiều chấm màu vàng chạy ra ngoài, lọt hết vào mắt.

“Mẹ nó, thật là chướng khí lợi hại.” Người trong chướng khí màu lam nhạt nhoáng lên một cái, Khinh Thủy vẻ mặt đỏ bừng chui ra.

“Thiếu chút nữa không khống chế được.” Cách Khinh Thủy khoảng một trượng, Lí Mộ theo sát phía sau cũng vọt ra, người đầy mồ hôi.

Hai người vừa lao ra, lập tức hít lấy hít để từng ngụm không khí trong lành.

Lưu Nguyệt thản nhiên lướt nhìn về phương hướng bọn họ vừa đi ra.

“Thái tử, không có việc gì chứ?” Hít mấy ngụm không khí trong lành, Khinh thủy bình tĩnh lại, đi tới bên người Độc Cô Dạ hỏi.

Độc Cô Dạ lạnh lung lắc đầu, cũng không nói gì.

Khinh Thủy đi theo hắn cũng hiiểu rõ tính cách hắn, lập tức cũng không hỏi lại, nhìn lướt qua bên người, nói một tiếng : “Thanh Liên công chúa chạy đi đâu?”

Tiếng nói vừa dứt, cách bọn họ vài chục trượng, Mộ Dung Vô Địch đột nhiên từ xa vọt lại, hai người theo sát phía sau hắn cũng lao ra – Ngạn Hổ cùng Thủ hạ của Độc Cô Dạ, Thiên Nhai.

“Phi phi, cái chướng khí quái gì, thiếu chút nữa khiến lão tử mất mặt.” Ngạn Hổ cuồng xông lên lên đỉnh núi, vừa kịch liệt hô hấp không khí, vừa hung hăng nhéo mặt mình.

“Mê tình thêm ảo ảnh, quỷ, thật là lợi hại!” Thiên Nhai một bên sờ sờ mặt, một bên đi tới bên Độc Cô Dạ.

Mộ Dung Vô Địch đã khá lớn tuổi, ngược lại không bị lửa nóng kích thích, vẻ mặt bình tĩnh. Thấy Lưu Nguyệt đứng bên này, liền đi tới.

Rõ ràng cùng đường bước vào chướng khí, cư nhiên đến lúc đi ra, khoảng cách lại xa như vậy.

Lưu Nguyệt nhìn Mộ Dung Vô Địch, Ngạn Hổ, Thiên Nhai vừa lao ra, ánh mắt đảo qua vị trí đó, không thấy bóng dáng Hiên Viên Triệt.

Năm ngón tay theo bản năng nắm chặt lại, Ngạn Hổ cũng đều đi ra, hắn cùng Thanh Liên còn chưa thấy đâu.

“Nguyệt Nhi, tại sao lại bị thương?” Nhanh chóng đi tới, Mộ Dung Vô Địch liếc mắt một cái liền nhìn thấy vết thương của Lưu Nguyệt, nhíu mày.

Chướng khí này là độc, nhưng bên trong cũng không có nguy hiểm gì, tại sao lại bị thương? Chẳng lẽ đánh nhau cùng Độc Cô Dạ?