Vương Phi 13 Tuổi

Chương 277: Ăn miếng trả miếng (8)




“Cha.” Phỉ Nghiêm nhăn trán nhăn mày, vẻ mặt vẫn tái nhợt như trước.

Phỉ Thành Liệt thấy vậy, tâm tình đang treo cao nhất thời thu hồi lại, hắc tiểu tử đưa giải dược có vẻ là thật.

Lập tức, nắm chặt tay Phỉ Nghiêm, chậm rãi ngồi bên cạnh con, vỗ vỗ tay hắn, nhẹ giọng hỏi : “Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi.”

Phỉ Nghiêm nghe vậy, một bên hơi đọng đậy thân thể, một bên nhíu nhíu mày : “Con trúng độc.”

Ngày ấy, cơn đâu chợt ùa tới, tuy rằng hắn không thể khống chế được thân thể, nhưng đầu óc vô cùng thanh tỉnh.

Phỉ Thành Liệt gật gật đầu, dùng sức nắm chặt tay Phỉ Nghiêm : “Người hạ độc ta đã tìm được rồi, con không cần quan tâm đến chuyện này.”

Hạ độc chắc chắn chỉ có một mình hắc tiểu tử kia. Hiện tại hắn cùng hắc tiểu tử kia thông đồng làm bậy, nếu để Phỉ Nghiêm tiếp tục truy cứu, làm cho thái tử Thần Phi nghi ngờ, ngược lại không tốt chút nào.

Không bằng không nói gì, chuyện này dừng tại đây, không nhắc tới nữa là được rồi.

Phỉ Nghiêm biết địa vị của phụ thân tại Hậu Kim quốc, nghĩ rằng tất nhiên đã xử lí tốt người đã hạ độc hắn. Hừ, cư nhiên dám hạ độc hắn, cũng không nhìn xem phụ thân hắn là ai.

Lập tức, Phi Nghiêm gật gật đầu, tuy rằng còn suy yếu, vẻ mặt lại lạnh như băng, nói : “Phiêu Kị tướng quân – Lưu Nguyệt. dám xuống tay với ta, ta sợ ngươi cũng chả có kết cục tốt đẹp gì…”

“Lưu Nguyệt ?” Phỉ Nghiêm còn chưa nói xong, Phỉ Thành Liệt đột nhiên cả kinh, cực kì kinh ngạc nhìn Phỉ Nghiêm, tại sao lại nhắc đến Lưu Nguyệt.

Phỉ Nghiêm thấy Phỉ Thành Liệt kinh ngạc, lại càng kinh ngạc hơn, nói : “Phụ thân chẳng lẽ không phải xử lí hắn? Chính hắn hạ đọc con mà.”

Nhíu nhíu mày, Phỉ Nghiêm trầm tư nói : “Con nhớ rõ ngày ấy con tuyệt đối không động chạm qua vật gì, chỉ có Lưu Nguyệt chạm qua tay con, hắn mới chạm qua, con liền trúng độc luôn, chẳng lẽ không phải hắn hạ độc?”

Phỉ Thành Liệt nghe vậy, tong lòng thoáng chốc lạnh băng, một cỗ hàn khí từ đáy lòng dâng lên.

Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt, tại sao lại là hắn? Nếu là hắn….

Rồi đột nhiên rùng mình một cái, Phỉ Thành Liệt nhớ lại dung mạo của Lưu Nguyệt, lần đầu gặp mặt khiến cho tim hắn đường như ngừng đập.