Vương Phi 13 Tuổi

Chương 232: Trở lại đến hề (12)




Người phía sau , người phía sau . . . . . .

Thân hình cường tráng kia , lồng ngực rộng lớn kia, mùi hương quen thuộc kia , có thể làm cho nàng buông tâm hoàn toàn kia, ái mộ tin tưởng ôm ấp. . . . . .

Hắn. . . . . . Người này. . . . . .

Rồi trong mắt đột nhiên đỏ lên, chưa nói từ nào , liền đỏ.

Cánh tay căng thẳng ôm chầm trên lưng , người phía sau xoay người một cái như bay phi lên, xoay người liền hướng một phương hướng khác mà đi.

Chồng chất, Lưu Nguyệt chỉ cảm thấy tình cảnh trước mắt đang không ngừng thay đổi, tất cả đều là đường quen thuộc.

Vốn nhìn như sai lầm rồi, người phía sau quay một vòng, là được rồi.

Vốn nhìn như đúng rồi, người phía sau lại phi thân mà qua, căn bản không để ý tới.

Bất quá, đó không phải phạm vi lo lắng của nàng trong hiện tại, Lưu Nguyệt một tay gắt gao nắm chủy thủ, một tay gắt gao ôm chặt hông nàng

Cầm, gắt gao cầm, không buông ra.

Bóng đêm như chiếc màn lớn, tiếng gió bay múa.

Gió thổi qua bên tai, làm hỗn loạn tóc của nàng, lay động quần áo của nàng.

Nhanh như tia chớp, Lưu Nguyệt chỉ cảm thấy gió bên tai vù vù thổi qua,cảnh sắc thay đổi nhanh như đi tàu hỏa tốc, liên tục lùi về phía sau , phi nhanh hướng tới phía sau tai rút lui.

Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm giác này thật tốt.

"Người nào, đứng lại cho ta." Rồi đột nhiên một tiếng hét to, theo phía trước, bốn đạo thân hình như bay tới, tràn đầy sát khí, thế tới rào rạt.

Người phía sau đột nhiên ôm thắt lưng của nàng một cái, Lưu Nguyệt chỉ nghe bên tai nhẹ giọng một câu: "Đi." Trên lưng lập tức một cỗ mạnh mẽ truyền đến, thân thể hướng bóng đêm phía trước vọt tới.

Thân tới giữa không trung, Lưu Nguyệt rất nhanh uốn éo đầu, chỉ thấy một người bận quần áo đỏ sậm, thân hình ở giữa không trung một chút, mạnh mẽ hướng phía sau chống lại.

Nhưng thấy một đạo ánh sáng màu bạc hoa mắt loé qua , dưới ánh trăng, huyết sắc văng khắp nơi,cả bốn người kia đều bị một kiếm chặn ngang mà chết.

Cương mãnh cực kỳ, một kích bị mất mạng.

Khóe miệng nổi lên một nụ cười cực kì sáng lạn, mắt Lưu Nguyệt , sáng rọi như ngọc lưu ly , cơ hồ ngay cả tinh quang đều không bằng.

Thân hình còn chưa hạ xuống, người nọ ở phía sau đã muốn phi nhanh tới, tay áo bào vung lên ôm thắt lưng của nàng 1 lần nữa, giống như đại bằng giương cánh, nháy mắt đã bao phủ trong bóng đêm đen tối.

Phía sau một mảnh sát khí bắn nhanh mà đến.