Vương Phải Tình Em

Chương 1




Chiếc đèn neon trắng trước cửa quán bar Mort's sáng nhấp nháy, thu hút đông đảo những kẻ hay chè chén ở Truly, Idaho. Nom nó giống như một bóng đèn diệt côn trùng. Nhưng Mort's không đơn thuần là một quán bia, không chỉ là nơi để người ta thưởng thức những ly bia Coors lạnh rồi gây gổ đánh nhau mỗi tối thứ 6. Mort's có ý nghĩa lịch sử riêng, đại loại giống như trận đánh lịch sử Alamo vậy. Trong khi những phong cách mới xuất hiện và du nhập vào thị trấn nhỏ này, Mort's vẫn chẳng có gì thay đổi.

Cho đến khoảng một năm trước đây, ông chủ mới đã chăm chút lại nơi này với hàng chục lít thuốc sát trùng và sơn, đồng thời áp dụng một chính sách nghiêm ngặt: không được quăng đồ lót bừa bãi. Trước đó, người ta hào hứng ném quần lót như ném vòng, sao cho chúng mắc lên dãy sừng hươu trên quầy bar. Trò chơi được khuyến khích như một loại hình thể thao trong nhà vậy! Còn bây giờ, nếu cô gái nào thấy cần phải thoát y, cô ta sẽ bị tống cổ ra ngoài.

Ôi, những ngày xưa tuyệt vời.

Maddie Jones đứng trên vỉa hè ngay trước cửa quán Mort's và chăm chú nhìn lên cái biển hiệu, hoàn toàn miễn dịch trước sự cám dỗ trong tiềm thức mà ánh sáng từ chiếc biển hiệu rọi vào màn đêm quanh cô. Tiếng nhạc và tiếng nói chuyện râm ran len lỏi qua những vết nứt của toà nhà cũ kỹ nằm kẹp giữa Cửa hàng đồ gia dụng Ace và Nhà hàng Panda.

Một cặp sinh đôi trong trang phục quần jeans và áo ba lỗ đi lướt qua Maddie. Cánh cửa mở ra, tiếng người láo nháo và tiếng nhạc đồng quê không lẫn vào đâu được tuôn ra tràn ngập phố Main. cánh cửa đóng lại và Maddie vẫn đứng bên ngoài. Cô chỉnh lại dây túi xách trên vai, rồi kéo cao chiếc khoá trên cái áo len màu xanh da trời đồ sộ. Đã hai chín năm cô không sống ở Truly, và cô cũng quên mất buổi tối ở đây lạnh đến thế nào. Ngay cả vào tháng Bảy.

Tay cô đưa lên phái cánh cửa cũ, rồi lại rụt lại. Một dòng e sợ thình lình khiến cô dựng tóc gáy và bồn chồn trong dạ. Cô đã làm việc này đến cả chục lần. Tại sao vẫn còn e sợ chứ? Tại sao lại là lúc này? Maddie tự hỏi dù đã biết rõ câu trả lời. Bởi vì lần này là việc riêng, và một khi cô mở cánh cửa đó, một khi cô bước vào, sẽ không còn đường quay lại nữa.

Nếu bạn bè trông thấy cô đang đứng đó như thể chân bị chôn trong bê tông, chắc họ sẽ sốc ghê lắm. Cô đã từng nói chuyện với những kẽ giết người hàng loạt hay những tên sát nhân máu lạnh. Nhưng việc tán gẫu với mấy kẻ chống đối, rối loạn tâm thần đó chỉ là chuyện vặt so với những gì đang chờ đợi cô trong quán Mort's kia. Bên dưới là tấm biển đề CẤM NGƯỜI DƯỚI HAI MƯƠI MỐT TUỔI, quá khứ đang chờ đợi cô. Và gần đây cô phát hiện ra soi mói quá khứ của người khác thật dễ dàng, sung sướng hơn nhiều so với việc đào bới quá khứ của chính mình.

"Vì Chúa," cô lẩm bẩm và với tay lên cánh cửa. Cô thấy có phần chán ghét bản thân vì sự yếu ớt, nhỏ bé của mình. Cô cố đè dẹp sự sợ hãi bằng nắm tay đang siết chặt, với một ý chí mạnh mẽ. Sẽ chẳng có việc gì xảy ra ngoài dự định của cô cả. Cô kiểm soát được tình hình kia mà! Luôn là như vậy.

Tiếng nhạc huỳnh huỳnh của chiếc máy hát tự động và mùi rượu bia, thuốc lá xộc lên khi Maddie bước vào. Cánh cửa đóng sập phía sau. Cô dừng lại một chút để điều chỉnh cho mắt quen với thứ ánh sáng lờ mờ. Mort's cũng chỉ là một quán bar. Như hàng ngàn quán bar khác trên khắp đất nước này mà cô từng đặt chân vào. Chẳng có gì đặc biệt, ngay cả dãy sừng hươu treo dọc bên trên quầy bar dài ngoằng màu gụ cũng không có gì độc đáo.

Maddie cũng chẳng thích thú gì với các quán bar. Nhất là những quán bar kiểu cao bồi miền tây. Khói thuốc, rồi âm nhạc, rồi bia rót cứ đều đều. Mà ngay cả mấy chàng cao bồi cô cũng chẳng quan tâm. Cô cảm thấy một chiếc quần cao bồi Wrenglers bó đét chẳng hợp gu với đôi bốt, cái khoá thắt lưng và điếu thuốc ngậm trong miệng chút nào. Cô thích những người đàn ông trong trang phục com-lê và giày da kiểu Ý. Nhưng 4 năm qua, đến một người đàn ông, hay thậm chí cả một cái hẹn, cô còn chẳng có.

Cô bắt đầu quan sát đám đông khi len lỏi tới cái ghế đẩu nằm giữa quầy bar dài bằng gỗ sồi. cô liếc nhìn những cái mũ cao bồi, mấy cái mũ lưỡi trai, một vài mái tóc húi cua, một hay hai kiểu đầu "ngắn trước dài sau". Cô để ý thấy những mớ tóc cột đuôi ngựa, vài cái đầu bob ngắn ngang vai, một số kiểu tóc lượn sóng, rồi kiểu ma nơ canh xấu chưa từng thấy chui ra từ thập niên 80. Cái duy nhất cô không nhìn thấy là người mà cô tới tìm. mặc dù cô cũng không hy vọng sẽ bắt gặp anh ta đang ngồi ở một trong số những cái bàn kia.

"Con bé đó chắc thích nhóm AC/DC lắm đấy, anh hiểu tôi nói gì không?", người đàn ông ngồi bên trái cô nói. Và Maddie cũng hiểu được rằng ông ta không nói tới album Back in Black hay Highway to Hell. Cái gã vừa được nhắc tới khoảng 60, với một cái mũ lưỡi trai mòn vẹt và cái bụng bia bự như cái thùng. Qua chiếc gương Maddie nhìn thấy một vài gã đàn ông đang gật gù, chăm chú vào người có cái bụng bia to bự.

Một trong hai người phục vụ đặt một cái khăn ăn trước mặt cô và hỏi cô muốn uống gì. Trông anh ta chỉ khoảng 19 tuổi, dù cô cũng đoán anh ta chắc cũng phải trên 21 rồi. Đủ lớn để có thể rót bia rượu giữa màn khói thuốc và những thứ nhảm nhí rác rưởi ngập đến tận đầu gối.

"Sapphire Martini. Loại extra dry, 3 quả ôliu," cô vừa nói, vừa lẩm nhẩm tính số năng lượng có trong 3 quả ôliu. Cô kéo cái túi xách đặt lên đùi và nhìn người phục vụ trong khi anh ta quay đi, với lấy chai rượu gin và vermouth.

“ Tôi với cô ta có thể giữ mối quan hệ bạn bè, miễn là thỉnh thoảng cô ta phải dẫn xác đến,” người đàn ông ngồi bên trái cô thêm vài.

“Đúng thật!”

“Đây! Chính là vấn đề tôi đang nói tới đấy!” Lại thế nữa, ở cái thị trấn tí tẹo của Idaho này, những thứ như luật cấm trẻ em uống rượu có khi bị làm ngơ. Còn những câu chuyện vớ vẩn, nhảm nhí lại được một số người cho là loại văn chương nghệ thuật.

Maddie đảo mắt một vòng và cắn môi để kiềm chế, không thốt ra những câu bên trên. Cô có thói quen nói hết những gì mình nghĩ. Cô cũng chẳng coi đó là một thói quen xấu, dù không phải ai cũng thích điều đó.

Qua chiếc gương, mắt cô đảo lên đảo xuống khắp quầy bar, tìm kiếm chủ quán. Nhưng không phải vì cô hy vọng sẽ nhìn thấy anh ta quăng phịch xuống một cái ghế ở quầy thay vì ngồi ở một trong những cái bàn dưới kia. Khi cô gọi tới quán bar còn lại của anh ta trong thị trấn, người ta nói có thể anh ta sẽ ở đây tối nay. Và theo tính toán của cô, có lẽ anh ta đang trong văn phòng kiểm kê sổ sách. Hoặc nếu giống như cha mình, giờ chắc anh ta đang vùi đầu trong đùi một cô hầu bàn nào đó.

"Tớ trả tiền tất cả mọi thứ,' người phụ nữ đối diện cô than khóc với cô bạn. "Thậm chí tớ còn tự mua thiệp sinh nhật cho mình để J.W. ký vào, với hy vọng hắn sẽ tự cảm thấy tồi tệ và hiểu được gợi ý của tớ."

"Ôi, điên." Maddie không thể kiềm chế, lẩm bẩm và nhìn vào người đàn bà đó qua cái gương. Giữa những chai Absolut và Skyy vodka, cô nhìn thấy một mái tóc vàng hoe to xù rủ xuống bờ vai mũm mỉm và bộ ngực phì ra khỏi cái áo dây màu đỏ đính đầy những hạt kim cương giả.

"Nhưng anh ta vẫn chẳng cảm thấy gì cả! Chỉ phàn nàn rằng anh ta không thích loại thiệp phải viết lách rắc rối như cái thiệp tớ mua." Cô ta uống một ngụm thức uống gì đó với cái ô cắm bên trên. "Anh ta muốn tớ qua nấu cơm vào cuối tuần tới khi mẹ anh ta đi vắng." Cô ta quẹt quẹt bên dưới hai mắt và sụt sịt. "Tớ đang suy nghĩ xem có nên trả lời anh ta là không đồng ý.

" Maddie cau mày kinh ngạc, "Cô đùa đấy à?", Maddie buột mồm trước khi cô kịp nhận ra mình vừa nói cái gì đó.

"Sao cơ ạ?" người phục vụ quầy bar hỏi khi đặt đồ uống trước mặt Maddie.

Cô lắc đầu. "Không có gì." Cô lục túi xách và trả tiền cho đồ uống, trong khi bài hát gì đó như là Honky Tonk Badonkadonk - chẳng biết nó có nghĩa là cái quái gì - được phát ra từ cái máy phát nhạc tự động rực rỡ đèn neon, hoà vào với tiếng người nói chuyện lầm rầm.

Cô xắn tay chiếc áo len và với lấy ly Martini. Cô liếc nhìn những cái kim phát sáng trên chiếc đồng hồ đeo tay của mìnhkhi nâng chiếc ly lên môi. 9g tối. Gã chủ quán sớm muộn cũng phải thò mặt ra thôi. Nếu không phải tối nay thì cũng vẫn luôn có tối mai. Cô nhấp một ngụm, và rượu gin cùng với vermouth trôi xuống dạ dày cô nóng bỏng.

Cô thực sự hy vọng anh ta sẽ xuất hiện càng sớm càng tốt. Trước khi cô uống quá nhiều rượu và quên mất tại sao mình lại ngồi đây nghe lén câu chuyện của những ả đàn bà túng quẫn tội nghiệp kia và những gã đàn ông ảo tưởng. Đó là còn chưa kể việc ngồi nghe lén chuyện của những con người còn đáng thương hơn cả cô đôi khi cũng chẳng lấy gì làm thú vị.

Cô đặt cái ly trở lại quầy bar. Cô không định đến đây để nghe lén. Cô muốn đi thẳng vào vấn đề kia: đào bới cuộc sống của người khác và bơm vá từng bí mật nhỏ bẩn thỉu của họ không ngần ngại. Một số người từ bỏ bí mật một cách dễ dàng mà không hề phản kháng, thậm chí háo hức kể lể cho tất cả mọi người. số khác lại bắt cô phải đào sâu, mổ xẻ tận gốc những bí mật của họ. Công việc của cô đôi khi lộn xộn và cần sự gan góc. Nhưng cô thích viết về những kẻ giết người hàng loạt, những tên cuồng sát và những người tâm thần bất ổn.

Thực ra, một cô gái cần phải nổi trội về một mặt nào đó. Và Maddie, dưới bút danh Madeline Dupree cũng là một trong những nhà văn cừ nhất với mảng tiểu thuyết hình sự dựa theo các vụ án mạng thật. Cô viết về cảnh máu me, những vệt máu đông, về lũ người bệnh hoạn. Có một số người, trong đó có cả bạn bè cô, nghĩ rằng những gì cô viết là vỏ bọc che giấu nhân cách bên trong con người. Nhưng Maddie nghĩ khác. Nó góp phần giúp cô thêm quyến rũ.

Cả hai cách suy nghĩ ấy đều có phân nửa là sự thật. Những gì cô đã nhìn thấy, đã viết thực sự có ảnh hưởng đến cô. Cô đã dựng một tấm bình phong vững chắc giữa tinh thần, quan điểm của cô và những kẻ cô phỏng vấn và nghiên cứu. Nhưng sự bệnh tật của họ nhiều khi vẫn len lỏi qua những vết nứt trên tấm bình phong, để lại một vết đen khó gột sạch.

Công việc ấy khiến cô nhìn thế giới khác biệt một chút so với những người chưa bao giờ ngồi trước mặt một tên sát nhân hàng loạt và nghe hắn ta kể về "công việc" hắn đã làm. Tuy nhiên điều đó khiến cô trở thành một phụ nữ mạnh mẽ, chằng thèm để tâm đến những chuyện vớ vẩn xung quanh. Khó có điều gì có thể hăm doạ cô, và cô cũng chẳng có ảo tưởng nào vào con người. Trong đầu, cô biết hầu hết mọi người đều tử tế. Nếu được lựa chọn, họ sẽ làm những việc đúng đắn. Nhưng trên đời còn có những loại người khác nữa. Đó là 15% những kẻ ích kỷ chỉ chăm chăm đến quyền lợi, vui thú của bản thân. trong 15% đó chỉ co` 2% thực sự là tội phạm giết người hàng loạt. Những kẻ lầm đường lạc lối khác trong xã hội chỉ là những tên phạm tội hiếp dâm, giết người, côn đồ, hay những viên quản trị công ty bí mật tham ô tài sản của công nhân chút đỉnh.

Và nếu có một thứ cô biết chắc, như mặt trờ mọc phía đông, lặn phía tây, thì đó là mỗi người đều có những bí mật. Cô cũng có một số bí mật riêng. Chỉ là cô giữ nó cẩn thận hơn hầu hết mọi người.

Cô nâng chiếc ly lên môi và nhìn về phía cuối quầy bar. Một cánh cửa nằm phía sau bật mở và một người đàn ông từ phía hành lang sáng sủa bước vào phòng bar tối tăm.

Maddie biết anh ta, trước cả khi anh ta bước ra khỏi bóng tối. Trước khi bóng tối lướt qua ngực và đôi vai rộng của anh ta trong chiếc áo phông đen. trước khi ánh sáng phủ lên cằm, rồi mũi và mái tóc đen, đen như màu của màn đêm mà anh ta vừa bước ra từ đó.

Anh ta vào phía trong quầy bar, đeo tạp dề màu đỏ quanh hông và thắt dây lại bên trên cạp quần. Cô chưa bao giờ gặp anh. Chưa bao giờ ở trong cùng một phòng, nhưng cô biết anh ta ba mươi lăm, nhiều hơn cô một tuổi. Cô cũng biết anh ta cao 1 mét tám mươi chín, nặng tám mươi sáu cân. Anh đã phục vụ trong quân đội trong mười hai năm, lái máy bay trực thăng và phóng tên lửa loại Hellfire như mưa. Anh ta được đặt theo tên của bố mình, Lochlyn Michael Hennessy, nhưng anh ta lại lấy tên là Mick. Cũng giống như cha mình, Mick đẹp trai một cách khiêu gợi. Một vẻ đẹp có thể làm cho người ta phải ngoái cổ, tim ngừng đập và làm dấy lên trong đầu phụ nữ những ý nghĩ đen tối, xấu xa. Ý nghĩ về những đôi môi, bàn tay nóng bỏng và quần áo xộc xệch. Những tiếng thì thầm, hơi thở nóng bỏng và ướt át lên cổ người đàn bà, và những đụng chạm da thịch trên ghế sau một chiếc ô tô.

Nhưng không phải là Maddie quá nhạy cảm với những suy nghĩ đó.

Anh ta có một chị gái tên Meg và sở hữu hai quán bar trong thị trấn này, Mort's và Hennessy's. Quán bar Hennessy's đã tồn tại ở đây lâu đời hơn cả tuổi của anh ta. Đó là nơi mẹ Maddie đã từng làm việc. Nơi bà gặp Loch Hennessy và nơi bà đã qua đời.

Như thể cảm nhận được có người đang nhìn mình, anh ta ngước lên từ chiếc dây tạp dề. Anh dừng lại trước Maddie một vài mét và chạm phải ánh mắt cô. Maddie tắc nghẹn với ngụm rượu gin trong cổ. Nó không chịu trôi xuống. Trong bằng lái xe của anh ta, cô thấy mắt anh ta màu xanh biển, nhưng thật ra phải là màu ngọc lam sẫm mới đúng. Nó giống như màu biển Caribbea. Và nhìn vào đôi mắt đó, cô bị sốc. Cô hạ cái ly xuống và đưa một tay lên che miệng.

Những khúc cuối cùng của bản Honky - tonk chấm dứt cũng là lúc anh ta buộc xong cái dây tạp dề và bước lại gần hơn, cho đến khi chỉ còn cách cái bàn bar - vật ngăn cách giữa anh và Maddie - khoảng giữa chừng một mét. "Vẫn còn sống đấy chứ?" Giọng trầm trầm của anh ta cắt ngang những âm thanh ồn ào xung quanh họ.

Cô nuốt ngụm rượu và ho nốt lần nữa. "tôi nghĩ vậy."

"Này, Mick," cô gái tóc vàng ở ghế kế bên gọi lớn.

"Chào, Darla. Mọi việc thế nào?" "Không đến nỗi nào."

"Lúc nào cũng vậy à?" Anh ta nói và nhìn người phụ nữ tóc vàng.

"Cô có định khăng khăng theo ý mình không đấy?" "Anh biết tôi mà." Darla cười lớn.

"Tôi lúc nào cũng dự định như vậy. Bởi vì, có thể người ta luôn sẵn sàng để dụ dỗ tôi cư xử sai lầm." "Vậy chắc tối nay cô không có ý định cởi đồ lót chứ?" anh ta hỏi và rướn mày.

"Đố anh đoán được!" Cô ta rướn người lên phía trước.

"Anh không biết tôi có thể sẽ làm gì đâu. Thỉnh thoảng tôi điên lắm đấy."

Chỉ thỉnh thoảng thôi á? Tự mua thiệp sinh nhật cho mình rồi bảo bạn trai ký vào chứng tỏ chứng rối loạn thần kinh đã gần lên tới mức điên rồ rồi.

"Cố giữ cái quần nhé, đừng để tôi phải sút mông cô ra khỏi quán một lần nữa."

Lần nữa? Nghĩa là đã từng rồi à?. Maddie uống một ngụm và liếc qua nhìn cái mông vĩ đại của Darla ních trong một cái quần Wranglers.

"Tôi cá là tất cả các anh đều muốn nhìn thấy nó!" Darla vừa nói vừa hất tóc.

Lần thứ hai trong buổi tối hôm đó Maddie bị mắc nghẹn.

Tiếng cười khúc khích của Mick khiến cô chú ý đến vẻ thích thú sáng lên trong đôi mắt xanh đến choáng ngợp cùa anh ta.

"Cưng à, có cần một cốc nước không?" Anh ta hỏi.

Cô lắc đầu và hắng giọng.

"Đồ uống đó mạnh quá à?"

"Không, không sao cả." Cô ho một lần nữa bà đặt cái ly xuống bàn bar.

"Tôi chỉ vừa thấy một cảnh tượng kinh hãi thôi."

Hai khoé miệng của anh ta di chuyển tạo thành một nụ cười ranh mãnh, hai vết lõm hiện ra trên đôi má rám nắng của anh ta. "Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô ở đây. Chắc là cô chỉ đi đâu qua đây?"

Cô cố vứt hình ảnh cái mông trần to bự của Darla ra khỏi đầu và quay lại với lý do tại sao cô ở trong quán Mort's tối nay. Cô đã hy vọng là sẽ ghét Mick Hennessy ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng cô không làm được điều đó. "Không, tôi vừa mua một ngôi nhà trên đường Red Squirrel."

"Nơi đó đẹp đấy chứ. Cô có ở gần hồ không?"

"Có." Cô tự hỏi ngoài vẻ bề ngoài không biết Mick có thừa kế sự quyến rũ từ cha anh ta không. Theo những gì cô thu thập được, cô đoán Loch Hennessy có thể quyến rũ đàn bà chỉ với một cái nhìn. Chắc chắn ông ta đã bỏ bùa mẹ cô.

"Vậy cô tới đây nghỉ hè à?"

"Vâng."

Anh ta nghiên đầu sang một bên và bắt đầu nhìn ngắm mặt cô. Ánh mắt anh ta di chuyển từ mắt xuống môi cô và dừng lại ở đó một chút, đủ để tim cô đập vài nhịp, rồi anh ta lại nhìn lên. "Cô tên là gì thế, mắt nâu?"

“Maddie,” cô trả lời, nín thở chờ đợi anh ta kết nối cái tên đó với quá khứ. Quá khứ của anh ta.

“Chỉ Maddie thôi à?”

“Dupree,” Maddie trả lời, dùng luôn tên bút danh.

Ai đó dưới quầy bar gọi tên anh ta và Mick quay qua đó một lúc, rồi quay lại với cô. Anh ta mỉm cười với cô. Nụ cười để lộ những cái lúm đồng tiền và làm dịu những nét đàn ông mạnh mẽ trên khuôn mặt. Anh ta đã không nhận ra cô. “Tôi tên là Mick Hennessy.” Tiếng nhạc lại vang lên, anh ta tiếp tục: “Chào mừng cô đến Truly. Có lẽ chúng ta sẽ còn gặp nhau đấy.”

Cô nhìn anh ta bước đi mà không hề nói lý do tại sao cô lại đến thị trấn này và tại sao giờ này cô lại đang ngồi trong quán Mort’s. Bây giờ không đúng lúc, đúng chỗ. Nhưng trong việc này không có hai cữ “có lẽ”. Anh ta chưa biết gì về cái lý do đó, nhưng Hennessy sẽ còn gặp cô nhiều. Và lần sau anh ta sẽ chẳng nồng nhiệt như lần này nữa đâu.

Âm thanh và mùi của quán bar xộc vào cô, Maddie đeo chiếc túi lên vai. Cô tụt xuống ghế và len mình khỏi đám đông trong ánh sáng lờ mờ. Tại cửa ra vào, cô ngoái cổ lại nhìn vào quán, và nhìn Mick. Dưới làn ánh sáng, anh ta nghiêng nghiêng đầu và mỉm cười. cô ngừng lại, nắm chặt tay vào nắm đấm cửa và mở ra. Còn anh thì quay sang mở van và rót bia từ trong thùng ra.

Cô đứng đó nhìn chăm chú vào mái đóc đen láy sau cổ và đôi vai rộng trong chiếc áo phông đen của Mick, trong khi cái máy nhạc tự động đang chơi bản gì đó nói về rượu whiskey dành cho đàn ông và bia thì dàng cho ngựa. Đến tận lúc này Maddie cũng chẳng biết cô mong chờ cái gì ở Mick Hennessy. Nhưng dù là gì thì cũng dứt khoát không phải là người đàn ông sống động đang cười cười nói nói trước mắt cô.

Qua không gian tối tăm của quán bar và màn khói thuốc, ánh mắt anh ta chiếu thẳnh vào cô. Cô cảm nhận được tia nhìn ấy xuyên qua căn phòng và chạm vào mình. Nhưng cô biết chắc đó chỉ hoàn toàn là ảo giác. Cô đang đứng ở lối ra vào tối thui thủi. Làm sao anh ta có thể nhìn thấy cô giữa đám đông thế này được. Cô mở cửa và bước ra ngoài màn đêm lạnh lẽo. Trong khi cô ngồi trong quán bar, bóng tối đã bao phủ lên Truly như một tấm ràm đen nặng nề. Niềm an ủi duy nhất là mấy cái biển hiệu sáng đèn neon và thỉnh thoảng là đèn đường.

Chiếc Mercedes được đậu bên kia đường, trước cửa hàng đồ lót Tina’s Mountain và phóng trưn bày nghệ thuật Rock Hound. Cô đơi một chiếc Hummer màu vàng đi qua rồi mới bước ra lề đường trong ánh sáng phát ra từ biển hiệu của quán Mort’s.

Cô dùng điều khiển trong ví mở cánh cừa phái tay lái của ô tô và chu vào trong chiếc xe bọc da lạnh lẽo. Bình thường cô không quá thiên về vật chất. Cô không quan tâm đến quần áo hay giày dép. Bởi dạo này cũng chẳng có ai nhìn thấy đồ lót trên người cô nên Maddie không còn quan tâm xem quần áo lót có cùng bộ hay không, và cũng chẳng thiết mua những món trang sức đắc tiền. Trước khi mua chiếc Mercedes này, tức là khoảng hai tháng trước, Maddie vẫn dùng chiếc Nissan Sentra cho tới hơn hai trăm nghìn dặm. Cô cần một cái xe mới và khi đang toan tính mua một cái Volvo SUV thì cô quay một trăm tám mươi độ và dán mắt vào chiếc S600 màu đen. Ánh đèn trong cửa hàng ô tô chiếu xuống chiếc xe như một tín hiệu phát ra từ chúa. Và cô có thể thề rằng cô nghe thấy các thiên thần hát bài Hallelujahs như một đội hơp xướng Mormon Tabernacles vậy. Cô là ai mà dám phớt lờ một thông điệp của Chúa đây? Chỉ sau vài giờ thương thảo, cô đã lái chiếc xe ra khỏi cửa hàng và đưa nó vào gara nhà mình ở Boise.

Cô ấn nút star trên bộ điều khiển và bật đèn lên. Chiếc đĩa CD trong hệ thống âm thanh nổi lấp đầy khoảng không trong chiếcxe với bài Excitable Boy của Warren Zevon. Cô lái chiếc xe khỏi lề đường và cua hình chữ U ở giữa phố Main. Có cái gì đó nghe vừa tươi sáng vừa lộn xộn trong lời bài hát của Warren Zevon. Giống như khi nhìn vào suy nghĩ của một người đang đứng ở ranh giới giữa có trí và loạn trí, và thỉnh thoảng lại nhón chân qua cái thế giới điên loạn bên kia. Đùa nhịc với cái ranh giới đó, thử nghiệm nó, rồi rụt lại trước khi bị hút vào ranh giới của những kẻ điên. Đối với công việc của Maddie mà nói, chẳng có mấy người kịp rút chân về.

Đèn trước của chiếc Mercedes cắt những vệt sáng vào màn đêm đen như mực khi cô rẽ trái ở điểm tín hiệu giao thông duy nhất trong thị trấn. cái xe đầu tiên mà cô sở hữu là một chiếc Volswagen Rabbit, những cái ghế xe đã mòn vẹt được gắn với nhau bằng băng dính nhựa dẻo. Nhưng từ đó đến giờ đã khác nhiều rồi. Xa rồi cái thời sống trong ngôi nhà lưu động với mẹ cô, và ngôi nhà nhỏ chật hẹp của cô ở Boise, nơi cô được bà dì Martha nuôi nấng.

Cho đến ngày bà nghỉ hưu, Martha đã làm việc tại quầy tính tiền của hiệu thuốc Rexall. Họ sống nhờ vào số tiền ít ỏi bà kiếm được và số tiền bảo hiểm xã hội của Maddie. Mặc dù tiền nong lúc nào cũng eo hẹp nhưng bà luôn nuôi đến khoảng 6 con mèo. Nhà cửa lúc nào cũng đầy mủi thức ăn vật nuôi và mấy hộp đựng phân cho chúng. Bây giờ Maddie ghét mèo khủng khiếp. Tất nhiên là không phải con mèo nhà Lucy, bạn thân của cô, con Snookums. Snookie dễ thương vô cùng, so với đám mèo.

Cô đi lòng vòng khoảng một dặm quanh bờ hồ phía tây trước khi lái xe vào lối vào nhà, nối với hai hàng thông cao chót vót. Cô đưa xe vào cửa trước một căn nhà hai tầng mà cô mới mua vài tháng trước. Cô cũng chẳng biết mình dẽ giữ ngôi nhà trong bao lâu nữa. 1 năm. 3 năm. 5 năm. Cô mua không phải để cho thuê kiếm lời. Tình hình nhà đất xung quanh khu Truly đang nóng bỏng. nếu cô muốn bán, cô có thể có một khoản hời to.

Maddie tắt đèn pha trước và bóng tối lại đổ sập lên cô. Cô cố lờ đi sự e sợ dâng lên trong ngực và ra khỏi xe, bước vài bậc lên cái thềm được chiếu sáng bởi vô số các bóng điện nhỏ 60 oát. Cô chẳng sợ gì cả. Chắc chắn không sợ bóng tối, nhưng cô biết đã có những sự việc đáng tiếc xảy ra với những cô gái không có kiến thức và không cẩn trọng bằng Maddie. Những phụ nữ không hề mang theo bất cứ một vũ khí nhỏ hay dụng cụ an toàn nào trong túi xách. Những thứ như súng bắn tê, chuỳ, một cái còi báo động cá nhân, nắm đấm đồng, đó là mới liệt kê một số. Với một cô gái thì cẩn thận không bao giờ thừa. Nhất là vào ban đêm trong thị trấn bé thế này, nơi bạn giơ tay lên trước mặt còn chẳng nhìn thấy tay đâu. Trong một thị trấn nằm ngay giữa khu rừng rậm rạp, nơi muông thú chạy sột soạt trong bụi và chuyền trên những càng cây. Nơi mấy loài gặm nhấm với những đôi mắt tròn sáng choé đợi một cô gái đi ngủ rồi bắt đầu lục lôi cướp pha 1cai1 chạn thức ăn. Maddie chưa bao giờ phải sử dụng đến mấy món đồ phòng bị cá nhân cả. Nhưng gần đây cô bắt đầu tự hỏi liệu tay súng của mình có đủ cừ để bắn hạ một con chuột không.

Ánh sáng từ trong nhà tràn ra khi cô mở cánh cửa màu xanh lục. Cô bước vào trong và vặn cái chốt cửa sau lưng. Không có gì khả nghi ở các góc phòng. Cô quăng túi lên chiếc ghế nhung màu đỏ bên cạnh cửa. Một cái lò sưởi to choáng hết khoảng không gian giữa của phòng khách rộng lớn và chia nó làm đôi. Một nữa kia dự định làm phòng ăn, nhưng rời sau đó được Maddie sử dụng như phòng làm việc.

Trên cái bàn cà phê ngay trước ghế nhung là những tài liệu nghiên cứu của Maddie và một bức ảnh cũ kích thước 5x7 đóng trong một cái khung bằng bạc. Cô với lấy bức ảnh và nhìn vào khuôn mặt mẹ cô, ngắm mái tóc vàng, đôi mắt xanh và nụ cười rạng rỡ. bức ảnh được chụp vài tháng trước khi Alice Jones chết. Bức ảnh của một cô gái hai mươi tư tuổi thật hạnh phúc, thật sống động và mạnh mẽ. và cũng giống như bức ảnh ố vàng trong cái khung đắt tiền, kỷ niệm của cô cũng đã cũ kỹ và mờ nhạt. Cô nhớ lại một chút chỗ này, rồi lại một đoạn lúc kia. Cô có một ký ức nhạt nhoả về hình ảnh mẹ cô ngày ngày son phấn và chải tóc trước khi đi làm. Cô nhớ lại chiếc vali cũ màu xanh da trời hiệu Samsonite của bà, rồi việc họ chuyển nhà hết nơi này đến nơi khác. Qua lăng kính mờ ảo của hai mươi chín năm, giờ cô chỉ nhớ được chút ít lần cuối cùng mẹ cô đóng gói đồ đạc lên chiếc Chevy Maverick và lái xe hai tiếng đồng hồ tới Bắc Truly. Dọn vào sống trong căn nhà lưu động với những cái thảm màu da cam xù xì.

Ký ức rõ nét nhất của Maddie về mẹ cô là hương thơm trên da bà. Gần giống như mùi quả hạnh nhân. Nhưng sự việc cô nhớ được nhiều nhất là buổi sáng dì cô tới nhà và nói với cô rằng mẹ cô đã chết.

Maddie để bức ảnh trở lại bàn và băng qua sàn gỗ lạnh lẽo tới chỗ bếp. Cô lấy ra một lon Coca ăn khiêng trong tủ lạnh và mở nắp. Martha đã luôn nói rằng Alice rất đồng bóng và dễ thay đổi, bay như bướm từ nơi này đến nơi khác, từ người đàn ông này sang người đàn ông khác, tìm kiếm một chốn nương thân và tìm kiếm tình yêu. Tìm kiếm cả hai thứ đó một thời gian trước khi chuyển sang nơi khác hoặc người đàn ông tiếp theo.

Maddie uống luôn bằng chai, rồi đóng nắp chai trở lại. Cô chẳng có điểm nào giống mẹ. Cô biết mình ở đâu trên thế giới này. Cô thấy thoải mái với bản thân và chắc chắn là cô không cần một người đàn ông phải yêu cô. Thực ra, cô chưa bao giờ yêu. Không phải kiểu lãnh mạng như Clare bạn cô vẫn viết như một nghiệp kiếm cơm. Cũng không phải kiểu ngu ngốc, điên cuồng vì đàn ông đã thống trị mẹ cô và cuối cùng làm bà chết tức tưởi.

Không, Maddie chẳng hứng thú gì với tình yêu của bọn đàn ông. Nhưng thân thể anh ta lại là chuyện khác. Và thỉnh thoảng cô cũng cần bạn trai. Một người đàn ông đến vài lần một tuần để làm tình. Hết. Anh ta chẳng cần phải biết nói năng khéo léo gì cả. Chết tiệt, anh ta cũng không cần mời cô đi ăn luôn! Người đàn ông lý tưởng của cô chỉ cần đưa cô lên giường, rồi ra đi sau khi xong việc. Ấy vậy mà cô vẫn gặp hai vấn đề rắc rối trong việc tìm người đàn ông lý tưởng: thứ nhất là một người đàn ông chỉ cần làm tình với phụ nữ thì hầu hết là những tên điểu cáng. Thứ hai là khó mà tìm được người đàn ông thực sự điêu luyện trong việc chăn gối chứ không phải là những kẻ ảo tưởng vào khả năng của mình. Việc tìm kiếm, phân loại những gã đàn ông để tìm một người mà cô muốn đã trở thành một điều phiền nhiễu. Và cô đã đầu hàng từ 4 năm trước rồi.

Cô kẹp cổ chai Coca giữa hai ngón tay và ra khỏi bếp. Đôi dép đi trong nhà đập vào chân kêu đen đét khi cô bước qua phòng khách, qua cái lò sưởi và vào phòng làm việc. Chiếc Laptop của cô đặt trên một cái bàn hình chữ L kê sát tường. Cô bật chiếc đèn kẹp bên cái bàn. Hai bóng đèn 60 oát chiếu sáng một chồng nhật ký, laptop và những mẩu giấy ghi nhớ các việc cần làm. Tổng cộng có mười cuốn nhất ký với đủ hình dạng và màu sắc khác nhau. Đỏ. Xanh. Hồng. Hai cuốn có khoá, trong khi một cuốn khác trông chẳng khác gì một cái sổ xoắn có chữ “nhật ký” bên trên, viết bằng bút nhớ màu đen. Tất cả đều thuộc về mẹ cô.

Maddie đập nhè nhẹ cái chai vào đùi khi cô đang chăm chú nhìn cuốn màu trắng ở trên cùng. Cô thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của chúng cho đến khi bà dì Martha của cô qua đời vài tháng trước. Cô không nghĩ là Martha có ý định giấu cô về quyển nhật ký. Ngược lại, có lẽ bà định sẽ đưa nó cho Maddie một ngày nào đó nhưng sau đó thì quên bẵng. Alice không phải là người phụ nữ đồng bóng duy nhất trong gia phả nhà Jones.

Vì Martha là người thân duy nhất còn sống nên Maddie hoàn toàn lo liệu chuyện của bà. Tham dự đám tang và dọn dẹp nhà cửa. cô lo tìm nhà cho mấy con mèo của bà dì cô và dự định tặng hầi hết những thứ còn lại cho hội từ thiện. Một trong những hộp các tông cuối cùng mà cô sắp xếp chứa nào giày cũ, những chiếc túi xách cổ lỗ sỉ, và một cái hộp trông cũ nát. Suý nữa cô đã ném cái hộp đi mà chẳng cần mở nắp. Một phần nào đó trong cô cũng ước gì cô đã làm như vậy. ước gì cô không phải chịu sự đau đớn khi nhìn vào chiếc hộp và cảm thấy tim mình thắt lại. Khi còn là một đứa trẻ, cô đã ao ước có cái gì đó kết nối cô với mẹ. Cái gì đó dù nhỏ nhoi để cô có thể sở hữu, cầm nắm. Cô đã hằng mơ được sở hữu một vật để ngày ngày đem ra ngắm, một vật giúp gắn bó cô với người phụ nữ đã đem lại cuộc sống cho cô. Cô đã dành cả tuổi thơ để ao ước được có nó… Một thứ trong suốt thời gian qua đã luôn ở trên nóc nhà kho, chỉ cách cô vài bước. Đang chờ đợi cô trong hộp đựng giày bốt Tony Lama.

Cái hộp chứa những quyển nhật ký, cáo phó, và các bài tạp chí về cái chết của mẹ cô. Trong đó còn có một cái túi satanh đựng đầy nữ trang. Hầu hết là những thứ rẻ tiền. một cái vòng cổ Foxy Lady, vài cái nhẫn mặt đá, một cặp hoa tai tròn bằng bạc, một dải băng màu hồng bé xíu của bệnh viện St. Luke với hai chữ “bé Jones” in trên đó.

Đứng trong căn phòng ngủ cũ của cô ngày hôm đó, cô đã nghẹt thở, ngực như nổ tung. Và cô cảm giác mình trở lại là một đứa trẻ. Sợ hãi và cô độc. Cô không dám vươn ra, với lấy cuốn nhật ký để có được nối kết với mẹ, nhưng cũng vừa háo hức khi cuối cùng cô đã có một vật có hình có dạng đang hiện hữu trước mặt và từng thuộc về một người mẹ mà cô đã chẳng còn nhớ gì nhiều.

Maddie để cốc Coca lên bàn và xoay tròn cái ghế. Hôm đó cô đã đem cái hộp cũ nát đó về nhà và đặt cái túi satanh vào hộp nữ trang của cô. Rồi cô ngồi xuống và đọc từng quyển nhật ký. Cô đọc từng chữ, ngấu nghiến chúng trong một ngày. Nhật ký bắt đầu vào sinh nhật thứ mười hai của mẹ cô. Một số cuốn rất dày và mẹ cô phải mất nhiều thời gian hơn để viết đầy các trang. Qua chúng, Maddie biết đến một Alice Jones.

Cô biết đến Alice Jones lúc mười hai tuổi với ao ước lớn lên sẽ trở thành một diễn viên như Anne Francis. Một thiếu nữ tuổi teen hy vọng sẽ tìm được tình yêu đích thực ở chương trình The Dating Game, và một người phụ nữ luôn đặt tình yêu nhầm chỗ.

Maddie đã tìm được cái gì đó kết nối cô với mẹ. Nhưng càng đọc, cô càng cảm thấy trống rỗng và không biết phải làm gì. Cô đã dành cả tuổi thơ để ao ước, và chưa bao giờ cô thấy mình đơn độc đến như vậy.