Vương Mệnh

Chương 79: Chung Kết- Bích Nhã Chiến Phiêu Khách






Hai trận đấu đầu tiên của lượt trận tứ kết, kết quả thật ngoài sự mong đợi của mọi người.

Quán chúng trên khán đài lúc này vẫn còn mãi tranh luận không thôi.

Các đối thủ được mọi người xem trọng lại thất trận.

Đặc biệt, Lý Gia Hưng chiến thắng càng khiến mọi người đối y thêm bất mãn.

Đa số quần hào nhất trí xếp y cùng loại với vu sư Dạ Lang.
Trận đấu tiếp theo là trận đấu khiến nhiều người trông đợi, bởi mỹ nữ duy nhất lọt được vào nhóm bát cường sẽ xuất trận.

Mọi người hy vọng nàng ta sẽ tiếp tục chiến thắng, lọt được vào vòng trong.
Trận thứ ba : nữ hiệp Bích Nhã đối chiến nam hiệp Phiêu Khách.
Vẫn với phong thái ưu nhã doanh doanh, Bích Nhã nữ hiệp xuất trường trong sự cổ vũ nhiệt liệt của quần hào quan chiến.

So sánh thực lực song phương, quán chúng không ai nghĩ rằng Phiêu Khách sẽ thắng, trừ khi y còn có hậu chiêu.

Bích Nhã nữ hiệp không phụ sự mong đợi của quần hào, vừa xuất trường đã tươi cười vẫy tay chào quán chúng, khiến khí phân càng thêm sôi nổi.
Ngược lại với đối thủ, Phiêu Khách rầu rĩ xuất trường.

Quyết đấu với mỹ nữ đã phải chịu bất lợi về nhân khí, mà mỹ nữ ở đây lại còn là nữ cường nhân, vô cùng lợi hại.

Y xuất trận mà không hề nắm chắc phần thắng.
Sau tiếng hô khai cuộc của trọng tài, Bích Nhã nữ hiệp lập tức tiên hạ thủ vi cường, tay cầm hoa sen, hướng hoa đóa về phía Phiêu Khách, rồi nhẹ rung.

Vút vút vút.

Thông qua hoa sen, nàng ta dụng pháp lực ảo hóa nên ba cánh sen hướng Phiêu Khách bắn tới, tốc độ chẳng thua gì cung tiễn.

Phiêu Khách cười khổ, biết ngay sẽ như vậy mà, chỉ còn cách múa tít Khai Sơn Phủ, ngăn chặn đòn tấn công của đối thủ, nhằm giảm nhẹ công kích lực, giảm bớt phần nào tốc độ tiêu hao sinh mạng, đồng thời chân bước nhanh về phía trước.


Chỉ khi cận thân, y mới có cơ may thủ thắng.
Thấy Phiêu Khách bị tấn công tối tăm cả mặt mũi, chỉ còn biết bị động phòng thủ, sinh mạng lại giảm liên tục, quần hào quan chiến càng hoan hô vang dội :
- Mỹ nữ cố lên.
- Mỹ nữ đại thắng.
- Mỹ nữ vô địch.

Bích Nhã nữ hiệp thấy mình được chúng sắc lang hoan hô nhiệt liệt, càng thêm hứng chí, rung tay mạnh hơn.

Hồng ảnh liên tục phi vũ, hậu quả là Phiêu Khách sinh mạng đại giảm, chỉ mới qua vài phút giao chiến mà sinh mạng chỉ còn lại chưa đến một phần ba.
Ai ! Nhân thế a.

Nam đồng bào luôn phải chịu “bất công” như thế đấy.
Trận chiến càng thêm kịch liệt, tiếng hoan hô càng vang dội.

Bỗng nhiên, toàn trường chợt ngưng đọng trong giây lát, rồi khí phân nổ bùng.

Nữ hiệp của chúng ta đang hứng khởi xuất chiêu, chợt nghe quần hào hô lớn :
- Nguy hiểm.
- Chạy mau.
- Hắn cận thân rồi.
- Mau tránh xa hắn ra.

Nghe đến cận thân, Bích Nhã kinh hãi nhìn lại chiến cục.

Đúng thế.

Mạo hiểm chịu sinh mạng đại giảm, cuối cùng Phiêu Khách đã áp sát đối thủ, khoảng cách song phương lúc này chỉ còn chưa đầy hai mét, và Phiêu Khách hiện vẫn còn đang bước tới, tay giơ cao Khai Sơn Phủ, sẵn sàng bổ xuống.
Bích Nhã thất sắc, lúng túng không biết làm sao ứng phó.

Vì quá khinh địch, nàng ta đã khiến mình lâm vào nguy cơ.

Trận đấu có cơ chuyển biến.
- Khai Sơn Đoạn Thạch.
Phiêu Khách quát lớn, thi triển đặc thù kỹ năng, công kích lực đại tăng.

Nữ hiệp của chúng ta kinh hoàng thất thố, chỉ theo phản xạ giơ cành sen lên đỡ.
Keng.
Song phương vũ khí giao nhau, chiến hệ và pháp hệ cận chiến, ưu thế tuyệt đối thuộc về chiến hệ.

Bích Nhã nữ hiệp bị đánh bật về phía sau, sinh mạng giảm quá nửa.
Thấy đối thủ thừa thế xông lên, hùng hổ vung búa chém tới, Bích Nhã kinh hãi vạn phần, vội xoay mình bỏ chạy.

Truy trục chiến bắt đầu.

Một người hoang mang chạy phía trước, một người hùng hổ đuổi theo phía sau.

Phiêu Khách mẫn tiệp có vẻ cao hơn Bích Nhã một chút, nên khoảng cách giữa song phương ngày càng rút ngắn.

Quần hào quan chiến lập tức náo động cả lên :
- Nhanh lên.

Nhanh nữa lên.
- Cố gắng lên.
- Chạy qua phải.
- Không.


Mau chạy qua trái.

Đủ loại thanh âm khiến Bích Nhã càng thêm hoang mang.

Khoảng cách giữa song phương lúc này chỉ còn hơn ba mét.

Chỉ giây lát nữa là Phiêu Khách đã có thể xuất thủ.

Không chỉ Bích Nhã nữ hiệp, cả chúng sắc lang trên khán đài cũng không khỏi khẩn trương.
Phiêu Khách thấy vậy, một ý nghĩ thoáng qua thật nhanh, chợt dừng chân không đuổi nữa, tươi cười nói :
- Đối diện mỹ nữ ai nỡ truy cùng đuổi tận.

Ta cho mỹ nữ một cơ hội đó.
Quần hào quan chiến thấy vậy, lập tức hoan hô nhiệt liệt.

Bích Nhã nữ hiệp chạy thêm một đoạn nữa, thấy Phiêu Khách không đuổi theo, liền dừng lại, nhìn đối phương với vẻ kinh ngạc.

Phiêu Khách cười cười nói :
- Mỹ nữ.

Xuất thủ thôi.

Lần này ta sẽ không nương tay nữa đâu đấy.
Bích Nhã thấy đối phương tỏ ra nhường nhịn, lòng cũng có chút hảo cảm, liền nói :
- Tiểu muội xuất thủ đây.

Huynh cẩn thận đấy.
Nói đoạn liền rung cành sen, phát chiêu.

Hồng ảnh lại lần nữa vút vút bắn ra nhắm đối phương công tới.

Đã chuẩn bị sẵn từ trước, Phiêu Khách thấy nàng ta động thủ, lập tức … bỏ chạy, trong lòng còn thầm đắc ý, có qua có lại mới toại lòng nhau, nên để nàng ta đuổi ngược lại mới phải, thiên hạ sẽ không thể bảo ta khi phụ mỹ nữ.
Quả nhiên, thấy Phiêu Khách chạy ra khỏi phạm vi tấn công, Bích Nhã lại đuổi theo, cành sen trên tay liên tiếp rung lên, phát xuất công kích.

Chúng sắc lang lại hoan hô ầm ĩ, như là nữ hiệp của chúng ta sắp đại thắng đến nơi rồi vậy.
Lại truy trục chiến.

Kẻ đuổi người chạy, nhưng vì Phiêu Khách tốc độ cao hơn nên Bích Nhã dù cố gắng thế nào cũng không thể rút ngắn khoảng cách.

Phiêu Khách thường xuyên điều chỉnh tốc độ, luôn giữ khoảng cách giữa hai người không nằm trong phạm vi tấn công nhưng cũng không quá xa, như thế càng thúc đẩy Bích Nhã tấn công tới tấp.


Thỉnh thoảng y cũng bị trúng chiêu, sinh mạng có giảm chút ít, nhưng không ảnh hưởng nhiều đến chiến cuộc, mọi sự vẫn diễn biến đúng như tính toán của y.
Song phương đuổi nhau vòng quanh trường đấu mấy vòng, Bích Nhã vẫn rung cành sen phát xuất công kích, nhưng lần này lại không thấy hồng ảnh xuất hiện.

Toàn trường hoa nhiên.

Ai nấy đều cảm thấy bất ngờ.

Lẽ nào …
Bích Nhã sau phút kinh ngạc, kiểm tra lại thì mới thấy pháp lực đã cạn kiệt, xem lại hành trang, khi nãy cứ mải mê tấn công, lam dược cũng đã sử dụng hết lúc nào không hay.

Pháp sư mà hết pháp lực thì có khác nào cừu non.
Đó chính là kế hoạch của Phiêu Khách.

Y dừng lại, hướng về Bích Nhã mỉm cười hỏi :
- Thế nào ? Còn chiến đấu được nữa không ?
Bích Nhã trừng mắt nhìn y, nói :
- Đây là mưu đồ của huynh phải không ?
Phiêu Khách than dài :
- Hướng mỹ nữ động thủ thì ta không nỡ, chỉ còn cách dụng hạ sách đó mà thôi.
Bích Nhã thở dài :
- Tiểu muội hết pháp lực rồi, đành chịu thua thôi.

Dù sao cũng đa tạ huynh.
Nói rồi nàng ta ảo não rời trường.

Phiêu Khách ngập ngừng giây lát, rồi cũng rảo bước đi theo phía sau.

Đúng ra hai đấu thủ có hai cửa xuất trường riêng, nhưng lần này hai người họ lại đi cùng một cửa.

Quần hào nhìn theo, chợt cảm thấy bóng hình Phiêu Khách càng oai mãnh thêm vài phần.