Vương Mệnh

Chương 430: 430: Viếng Thăm Tương Nguyên 3






Lại nói, Giang Phong mua một loạt hàng hóa thuộc loại đặc thù hay hiếm với giá 2 kim tệ, sau đó đi tiếp sang những chỗ khác.

Những người bán hàng cạnh đó thấy Giang Phong tiêu xài rộng rãi như thế, vội vàng đua nhau lớn tiếng giới thiệu hàng hóa của mình.
- Mau mua đi.

Táo thượng hạng nhập từ An Phú đây, có thể khôi phục 40 điểm thể lực, vừa ngon vừa bổ đây.
- Hương mộc quý hiếm đây, ngưng khí đề thần, rất có lợi khi tu luyện kỹ năng.

Sản phẩm của An Phú, uy tín chất lượng đây.
- Tam liên thảo, đặc thù dược liệu, ích khí bổ huyết, không thể thiếu khi luyện cấp đây.
- Tam Lăng Thần Đao, thần binh lợi khí, sắc bén vô song đây.
- Ngọc thạch đủ loại, nguyên liệu khảm nạm, tăng cường thuộc tính của trang bị đây.
...
Mọi người bán trong chợ đều hăng hái quảng cáo cho hàng hóa của mình, hy vọng được Giang Phong để mắt đến mà phát tài.

Lâu lắm rồi Giang Phong không du nhàn dạo phố.

Ở bên ngoài, từ sau lần bị ám sát, Giang Phong không thể tùy tiện đi ra ngoài nữa, đừng nói chi là dạo phố.

Còn trong game, Giang Phong luôn bận rộn, đâu có nhiều thời gian rảnh rỗi.

Khoảng thời gian an nhàn như lúc này rất là hiếm hoi.

Ba người bọn Mizu đi tham quan Vương cung của Kinh triều, nên Giang Phong mới đi dạo phố một mình.

Giang Phong mua thêm một số vật phẩm ưng ý nữa, rồi rời chợ, đi về hành quán, nơi Kinh triều sắp xếp để phái đoàn của Giang Phong nghỉ ngơi khi đến thăm Tương Nguyên.
Lúc này trời đã tắt nắng, màn đêm đang dần buông xuống.

Trên đường người qua kẻ lại nhộn nhịp, náo nhiệt vô cùng.

Nhưng Giang Phong chợt có cảm giác dường như có người theo dõi mình, thoáng cau mày, hỏi Hàn Thế Kiệt :
- Dường như có ai đó theo dõi chúng ta phải không ?
Hàn Thế Kiệt nói :

- Vâng ạ.

Nhưng chỉ là bọn vô danh tiểu tốt mà thôi, Đại nhân không cần để ý.
Đối với thực lực như Hàn Thế Kiệt, người chơi bình thường cũng chỉ đáng gọi là vô danh tiểu tốt, không đáng nhắc đến.

Trừ khi xuất hiện thượng vị thần, hoặc nhiều vị cao vị thần thì mới đáng chú ý.

Nhưng Giang Phong tìn rằng ở Tương Nguyên không thể có chuyện đó xảy ra.

Nơi đây là Vương đô của Kinh triều, là trọng địa của Kinh tộc, không thể để cho kẻ lạ tùy tiện đến quấy rối được.

Do đó, Giang Phong yên tâm làm việc của mình, không để ý đến nữa.
Khi chỉ còn cách hành quán một đoạn không xa, đường phố như hẹp lại vì hai bên có nhiều tòa tửu lâu, khách sạn đồ sộ, với lan can nhô hẳn ra bên ngoài.

Trên đó có rất nhiều tửu khách, thực khách ăn uống nói cười vui vẻ.

Quang cảnh rất náo nhiệt và hỗn loạn.

Giang Phong khe khẽ lắc đầu.

Giang Phong không ưa nhậu nhẹt say sưa chút nào.

Người xưa tuy có câu “Nhân vô tửu như kỳ vô phong”, nhưng chỉ là uống vừa phải thôi, chứ nhậu nhẹt say sưa thì thành ra “Tửu nhập tâm như cẩu cuồng tại thị”.

Người xưa ví von như thế cũng không hề vô lý chút nào.

Do đó, ở các thành trấn thuộc Thần Thánh quốc, Giang Phong không khuyến khích phát triển tửu điếm, và cũng nghiêm cấm say sưa gây rối.

Người chơi có thể mua rượu rồi ra ngoài thành ăn uống nhậu nhẹt tùy ý, nhưng ở trong thành thì bị hạn chế, mỗi người chỉ được uống một lượng nhất định để tránh say sưa.

Thành ra, ở An Phú Thành và Phong Khê Thành, việc tổ chức liên hoan ngoài dã ngoại rất thịnh hành.
Giang Phong đi ngang qua một tòa tửu lâu cao ba tầng sừng sững, đột nhiên có cảm giác nguy hiểm, bất giác bước chậm lại.


Giang Phong có cảm tri khá cao, và rất tin tưởng vào cảm giác của mình.
Ngay lúc đó, từ trên lan can tầng cao nhất có một chậu hoa lớn từ trên rơi thẳng xuống.

Chậu hoa kia chứa đầy đất, có lẽ cũng phải nặng trên trăm cân, từ trên cao rơi xuống, trọng lực đại tăng, rơi xuống ngay phía trước Giang Phong.

Đúng ra nó sẽ rơi xuống ngay đầu Giang Phong, nhưng vì trước đó Giang Phong chợt đi chậm lại, nên đã không nhắm trúng được.

Hàn Thế Kiệt nhìn thấy biến sắc, tức giận vô cùng, lao tới nhanh như tên bắn, vung cước đá tung chậu hoa trở về chỗ cũ.

Với thực lực của họ Hàn, trọng lượng nghìn cân cũng chẳng có gì đáng kể.

Chậu hoa bị cú đá của y bắn ngược lên trên.

Từ trên tầng cao lập tức có nhiều tiếng la hoảng, và nhiều đạo bạch quang lóe lên.

Bị chậu hoa như thế đè trúng là lập tức tử vong ngay.
Hàn Thế Kiệt lại cười gằn một tiếng, động thân bay vút lên trên tầng lầu vừa xảy ra sự cố, rồi tay đấm chân đá, nhanh chóng khống chế hai người chơi đang có mặt ở đó.

Y động thủ rất vừa phải, chỉ khiến hai người đó gần cạn huyết trị mà không tử vong.

Sau đó, y xách hai gã đó nhảy trở xuống chỗ Giang Phong, ném hai gã đó phịch xuống đất, rồi nói :
- Đại nhân.

Hung đồ đã bị thuộc hạ xử lý.
Nhìn hai kẻ chỉ còn chút hơi tàn, Giang Phong khẽ cười nhạt, hỏi :
- Các ngươi động thủ hành thích ta là vì nguyên nhân gì ?
Vừa hỏi đến đây, đột nhiên xung quanh thân hình Giang Phong bạch quang rực sáng, trông như vầng thái dương chiếu ngời cả đêm tối.

Liền đó, hàng trăm mũi tên từ trên các mái nhà bắn xuống như mưa, tám phần nhắm vào Giang Phong, còn hai phần còn lại nhắm bắn vào Hàn Thế Kiệt và đám hộ vệ.

Tuy nhiên, những mũi tên kia chỉ chạm vào bạch quang bao quanh người Giang Phong là lập tức bị chặn lại hoặc phản xạ trở lại.


Đa số mũi tên rơi xuống đất, nhưng có một phần bị bắn ngược trở lại vị trí chủ nhân của nó.

Kỹ năng “Chân thần hộ thể” của Giang Phong đã tự động kích hoạt khi gặp nguy hiểm.

Và có lẽ thực lực của hung thủ không cao (so với đẳng cấp, giai vị của Giang Phong), nên với 50% xác suất ngăn chặn, 5% xác suất phản xạ công kích của đối phương trở lại đều xảy ra.

Ngay sau đó là những tiếng la hoảng, rồi lại có thêm hơn chục đạo bạch quang lóe lên.

Đồng thời, bằng những mũi tên bị phản xạ trở lại, bọn Giang Phong cũng đã phát hiện ra tung tích của hung đồ.

Hơn trăm người chơi mai phục trên các mái nhà, tầng lầu cao quanh đó, tay cầm cung tên, nhưng sắc mặt kinh hoàng.

Hàng trăm mũi tên không những không làm gì được Giang Phong mà còn bị phản xạ lại, sát tử chủ nhân của nó, khiến cả bọn quân tâm bất ổn.
Bọn Hàn Thế Kiệt phản ứng cũng cực nhanh.

Bọn họ đều là thần giai (kể cả đám hộ vệ của Giang Phong cũng được tuyển chọn từ số thần binh của Văn Đức lĩnh địa), nên mấy mũi tên kia không làm gì được bọn họ.

Sau khi đã đánh bạt mấy mũi tên đó đi, cả bọn nhanh chóng lao về phía bọn hung đồ.

Hàn Thế Kiệt có thể phi hành, nên bay lên cao công kích bọn chúng, đánh bật bọn chúng xuống đất để cho đám hộ vệ thu thập.
Trong khi đó, Giang Phong dưới chân sinh bạch vân, từ từ đằng vân bay lên cao.

Giang Phong đã thi triển Đằng vân thuật, bay lên độ cao hơn 30 mét, từ trên cao phủ thị thương sinh.

Giang Phong chân đạp bạch vân, xung quanh hào quang rực sáng, uy nghiêm thần thánh.

Vô số NPC cư dân quanh đó vội vàng quỳ phục xuống vái lạy.
Giang Phong nhìn về phía đám hung đồ đang bị chúng hộ vệ thu thập, thương tích trầm trọng, lạnh lùng nói :
- Xem ra các ngươi cũng biết ta là ai ? Các ngươi mưu đồ ám toán ta, chẳng lẽ không nghĩ đến hậu quả hay sao ?
Một gã trong bọn hung đồ trông có vẻ là thủ lĩnh lớn tiếng nói :
- Hậu quả gì chứ ? Đây là địa bàn của Kinh triều.

Chỉ cần chúng ta không rời khỏi đây thì còn có hậu quả gì chứ ? Chỉ cần sát tử được ngươi, tất có đại thu hoạch.
Nói đến đây, gã liền quay sang quán chúng quanh đó, lớn tiếng hô hào :
- Mọi người mau xông lên sát tử hắn ta, bạo trang bị, bạo thần khí.
Mặc cho gã ta hô hào, quán chúng không ai có động tĩnh gì.

Kết quả của việc ám toán, mọi người đều đã tận mắt chứng kiến.


Ai nấy đều đã thấy Giang Phong lợi hại, biết có hành động giống gã kia cũng vô ích, thậm chí còn rước họa vào thân.

Do đó mọi người đều an phận với vị trí quán chúng của mình.
Giang Phong nhìn quanh một lượt, rồi khẽ cười nhạt, nói :
- Địa bàn của Kinh triều thì đã sao ? Chẳng lẽ Kinh triều không nghĩ đến quan hệ giữa chúng ta mà che chở cho bọn “vô danh tiểu tốt” các ngươi hay sao ?
Đến lúc này, Vệ binh của Kinh triều hay tin có biến cố, đã chạy đến nơi.

Viên Tướng lĩnh thống suất Vệ binh hướng về Giang Phong cung kính hành lễ, kích động nói :
- Bệ hạ.

Để hung đồ lộng hành trong thành, xúc phạm đến Bệ hạ, chúng thần thật có tội.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Không hề gì.

Chuyện cũng đã xảy ra rồi.

Ta hy vọng có thể xử trí thích đáng.
Gã Tướng lĩnh thấy Giang Phong không có ý truy cứu bọn họ, cả mừng nói :
- Tạ Bệ hạ gia ân.

Chúng thần nhất định sẽ nghiêm trị hung đồ, nhằm răn đe những kẻ có ý đồ bất lương khác.
Gã trước giờ vẫn bất mãn các Bang hội của dị nhân thường xuyên có những hành động vô pháp vô thiên, định nhân lúc này cảnh cáo bọn họ an phận hơn.

Dù gì nơi đây cũng là Vương đô của Kinh triều.

Để bọn họ hành động ngông cuồng như thế thì còn gì thể diện của Kinh triều nữa.
Giang Phong nhìn về phía đám hung đồ, gật đầu nói :
- Tra hỏi lai lịch bọn chúng.

Nếu bọn chúng ngoan cố có thể dụng trọng hình.

Nói với Kinh Vương, ta đối bọn chúng rất bất mãn.
Gã Tướng lĩnh cung kính vâng dạ lĩnh mệnh, rồi quát Vệ binh bắt hung đồ về Nha môn quy án.

Giang Phong thấy không cần quan tâm đến đám “vô danh tiểu tốt” kia nữa, nên rời hiện trường, được chúng hộ vệ và đám Vệ binh Kinh triều hộ tống về hành quán.

Một trường náo kịch đã diễn ra như thế, khiến cho Giang Phong không còn hứng thú dạo phố nữa.