Vương Mệnh

Chương 426: 426: Hán Quốc Và Đại Sở Quốc






Sau khi ăn tối, Giang Phong bắt đầu chỉnh hợp lại những thông tin cần biết, để có kế hoạch thích hợp cho các hoạt động sắp tới.

Đối với những thông tin trong ‘Vương Mệnh’, Lý Minh phụ trách thu thập và báo cáo lại với Giang Phong.

Bọn Lương Tuấn Long, Chu Thanh phụ trách các sản nghiệp của Giang Phong bên ngoài.

Còn Lý Minh chuyên trách kinh doanh trong game.

Ngoài ra, về mặt chơi game, trong bọn họ chỉ có Lý Minh đáng kể là tư thâm nhân sĩ.

Ngay cả Giang Phong cũng chỉ là tiểu bạch, không có thâm niên chơi game, chỉ mới chơi mà thôi.

Và do tính chất công việc, Lý Minh thu thập thông tin về game thuận tiện hơn bọn Giang Phong nhiều.
Vấn đề Giang Phong quan tâm là tình hình chiến sự giữa các đại thế lực của người chơi trong game với nhau.

Có chiến sự thì Giang Phong mới có thể thu được nhiều tiền.

Thần Thánh quốc của Giang Phong là nguồn cung cấp vật tư chiến tranh quan trọng cho các thế lực của người chơi.

Ở trong game, Giang Phong chỉ có thể tiếp xúc với các thông tin thượng tầng, tức là từ các tôn chủ quốc, các đại môn phái; còn thông tin từ người chơi thì rất ít.

Do đó Lý Minh mới phải phụ trách thu thập thông tin cho Giang Phong.
Hiện tại, nhiều tiểu quốc của người chơi đã phát triển đến mức hầu quốc, thậm chí một số đã đạt đến mức độ công quốc, đã có thể xem là “đại” quốc.

Trong game, vương quốc và công quốc được xem là đại hình quốc gia; hầu quốc và bá quốc là trung hình quốc gia; tử quốc và nam quốc là tiểu hình quốc gia; dưới nữa là phụ dung quốc, tức vi hình quốc gia, quá nhỏ, không đáng kể.

Theo thống kê của Lý Minh, hiện có 3 công quốc lớn là Hán quốc ở lưu vực Hán thủy, Đại Sở quốc ở thượng nguồn Hoài thủy, và Linh Sơn quốc ở lưu vực Chiết Giang.

Trong đó Hán quốc ở phía tây nam Hán – Hoài lĩnh địa, còn Đại Sở quốc thì ở phía đông bắc.


Hai đại công quốc này đang trong tình trạng chiến tranh, hầu thống nhất khu vực Hán – Hoài, để phát triển thành vương quốc.

Chỉ cần tiêu diệt được đối thủ, thôn tính được quốc thổ của đối phương là sẽ đủ điều kiện về diện tích để trở thành vương quốc.

Những điều kiện khác thì không quá khó để hoàn thành, chỉ riêng điều kiện về lĩnh thổ là hơi phiền, bởi đất đai chỉ có bao nhiêu đó thôi, phải thôn tính lân bang mới mở mang được quốc thổ.

Riêng Linh Sơn quốc ở khu vực Đông Việt, tuy cũng thôn tính dần các tiểu quốc lân cận, nhưng không thường xuyên nổ ra đại hình chiến sự, chủ trương hòa bình phát triển, lặng lẽ phát tài.

Bọn họ cũng là một trong những nguồn cung cấp vật tư chiến tranh cho các thế lực khác, chỉ không có quy mô bằng Thần Thánh quốc của Giang Phong mà thôi.

Ngoài ra, ở khu vực Đông Việt không chỉ có Linh Sơn quốc nhất gia độc đại.

Hoa Hoa quốc ở phía nam cũng là một đại thế lực, liên kết với những tiểu thế lực khác xung quanh cùng Linh Sơn quốc phân đình kháng lễ.

Do đó, thế lực của Linh Sơn quốc bị hạn chế ở phía bắc Chiết Giang.

Còn bên kia sông thì bách hoa tranh minh.
Giang Phong không quan tâm lắm tin tức về Đông Việt, bởi nơi đó được xem là vùng ảnh hưởng của Kinh triều, không thể nào phát sinh đại chiến loạn được.

Chỉ có Hán – Hoài lĩnh địa là khu vực “tam bất quản”; Kinh triều, Bắc triều và Đông Hải Liên minh kiềm chế nhau (Viêm triều quá yếu, từ sau “Bình Nguyên chiến dịch” thường bị tự động bỏ qua), nên đã trở thành thiên hạ của người chơi, cũng là nơi loạn lạc thường xuyên và khốc liệt nhất.

Do vậy, Giang Phong cũng quan tâm nơi đó nhất.

Khách hàng là thượng đế mà.

Phải hiểu rõ tình hình, hiểu rõ nhu cầu của bọn họ thì việc làm ăn mới hiệu quả được.

Giang Phong đang mở mang sản nghiệp bên ngoài, nên cần rất nhiều hiện kim.
Giang Phong xem qua tiến trình phát triển của Hán quốc và Đại Sở quốc, nhận thấy bọn họ phát triển rất nhanh, quốc thổ mở rộng chủ yếu bằng chiến tranh, thôn tín lân bang, diệt quốc vô số.


Trên lĩnh thổ hiện tại của bọn họ, trước đây từng tồn tại hàng trăm tiểu quốc lớn nhỏ, và rồi lần lượt bị Hán quốc và Đại Sở quốc chinh phục.

Giang Phong còn nhìn thấy phía sau hai nước đó có bóng dáng của các đại thế lực, đại tài đoàn.

Ở hai nước đó, quyền lực không hoàn toàn nằm trong tay quốc quân, mà do một hội đồng lĩnh đạo chi phối, hai vị quốc quân chỉ là chủ tịch hội đồng, không có nhiều quyền lực.
Nghiên cứu một hồi, Giang Phong cau mày hỏi Lý Minh :
- Ở đây chỉ có tư liệu về quá trình phát triển của bọn họ thôi.

Còn chỗ dựa của bọn họ thì thế nào ? Trong game và cả bên ngoài.

Chẳng lẽ không có chút thông tin nào ư ?
Lý Minh nghĩ ngợi hồi lâu, rồi mới nói :
- Thưa anh.

Ở trong game, nghe đồn Hán quốc có ít nhiều liên hệ với Bắc triều, còn Đại Sở quốc thì được Đông Hải liên minh hậu thuẫn.

Chỉ có điều thông tin đó chưa được chứng thực, dù đã có một số dấu hiệu cho thấy rất có khả năng.
Giang Phong gật đầu nói :
- Đúng là rất có khả năng !
Lý Minh lại nói tiếp :
- Còn bên ngoài, cả hai đều được hậu thuẫn từ những đại hình tài đoàn, nên tài lực rất hùng hậu.

Và em còn nhận thấy, trong các lĩnh đạo của bọn họ, đa phần là người Hoa, kể cả người ở Hoa lục cũng như Hoa kiều.

Thành viên lĩnh đạo của Hán quốc chủ yếu là người ở Hoa lục, còn Đại Sở quốc chủ yếu là Hoa kiều.

Có lẽ vì thế mà song phương mới có thể công khai chống đối lẫn nhau.
Giang Phong trải bản đồ của game lên bàn, chỉ vào lĩnh thổ của Hán quốc và Đại Sở quốc, nói :

- Ta thấy thế lực của Hán quốc có phần mạnh hơn thế lực của Đại Sở quốc nha.

Hán quốc chiếm giữ hầu hết những vùng đồng bằng phì nhiêu, còn Đại Sở quốc phải thối thủ vùng trung du ít màu mỡ hơn.
Hán quốc nằm ở trung, hạ lưu sông Hán, đương nhiên đất đai màu mỡ.

Còn Đại Sở quốc nằm ở thượng nguồn sông Hoài, là vùng đồi núi.

Từ đó, quốc lực của Hán quốc cũng hùng hậu hơn, khả năng phát triển cao hơn.

Lý Minh nhìn lên bản đồ một lúc, rồi chợt ồ lên nói :
- Anh nhắc em mới nhớ.

Hán quốc có một lực lượng tinh nhuệ gồm toàn người chơi đẳng cấp cao, chiến lực và kỷ luật rất tốt.

Trong các trận chiến giữa hai phe, lực lượng đó đã góp công rất lớn, phải nói là đánh đâu thắng đó.
Giang Phong trầm ngâm giây lát, chợt nhớ đến sự kiện “An Phú chi loạn” từng xảy ra trước đây, khẽ cau mày hỏi :
- Kỷ luật rất tốt à ?
Lý Minh nói :
- Vâng ạ.

Bọn họ có kỷ luật rất tốt, khi chiến đấu phối hợp nhịp nhàng, tiến lui hợp lý, lại còn biết bài trận bố trận nữa.

Như thế mới có thể gọi là tinh nhuệ chứ.

Trong khi phe Đại Sở quốc chỉ là một quần ô hợp, nên không sao đánh lại nổi.
Giang Phong nói :
- Nghe cậu nói ta có cảm giác như đang nói về quân đội vậy.
Lý Minh gật đầu nói :
- Vâng ạ.

Em cũng thấy giống lắm.
Giang Phong suy nghĩ giây lát, lại nói :
- Nếu nói thế thì Đại Sở quốc sẽ không thể chống nổi Hán quốc rồi, sớm muộn gì cũng sẽ bị Hán quốc thôn tính mà thôi.
Lý Minh nói :
- Vâng ạ.


Đại Sở quốc không thể nào độc lực kháng cự Hán quốc.

Cũng may phía sau bọn họ, ở vùng Dĩnh Thủy, còn có Dĩnh Thủy Liên minh viện trợ cho bọn họ đối kháng Hán quốc, nên tạm thời còn cầm cự được.
Giang Phong ngạc nhiên hỏi :
- Dĩnh Thủy liên minh ?
Lý Minh nói :
- Vâng ạ.

Ở khu vực Dĩnh Thủy có 4 tiểu quốc liên kết với nhau thành Dĩnh Thủy liên minh.

Liên minh này đất hẹp người đông, tuy diện tích không lớn nhưng thực lực hùng hậu, lại có lực lượng kỵ binh tinh nhuệ thiện chiến.

Nghe nói 4 tiểu quốc này đều có quan hệ kinh tế trực tiếp với Đông Hải liên minh, chiến mã cũng được mua ở đó.

Nhiều lần Đại Sở quốc bại trận, bọn họ đã trực tiếp điều kỵ binh can thiệp, cứu vãn tình thế của Đại Sở quốc.
Giang Phong suy nghĩ hồi lâu, rồi nói :
- Nếu vậy xem ra Đại Sở quốc cần được hỗ trợ để cán cân lực lượng cân bằng trở lại.
Lý Minh hỏi :
- Anh định can thiệp vào tình hình chiến sự ở đó ư ?
Giang Phong mỉm cười nói :
- Ta là người yêu hòa bình, sao có thể can thiệp vào chiến tranh được.

Ta chỉ giúp đỡ kẻ yếu mà thôi.
Lý Minh vội nói :
- Phải ạ.

Giúp đỡ kẻ yếu mới là phong cách của người quân tử ạ.
Giang Phong khẽ mỉm cười, quyết định nếu có cơ hội thì phải tận mắt chứng kiến chiến tranh giữa các thế lực của người chơi với nhau mới được.

Trước giờ, Giang Phong chỉ mới tham gia các cuộc chiến tranh giữa NPC với nhau mà thôi.

Kể cả chiến tranh giữa Thần Thánh quốc và Bắc triều cũng vậy, bởi lực lượng tham chiến đều là NPC, người chơi nếu có tham gia cũng chỉ đóng vai trò phụ, tác dụng không đáng kể, không ảnh hưởng nhiều đến tiến trình chiến sự.