Vương Mệnh

Chương 400: 400: Nhiễu Loạn Vùng Địch Hậu






Lại nói, sau khi rời Thiên Kiếm Phong, Giang Phong định đến Âm Phong Cốc để giao nhiệm vụ cho Âm Phong Cư sĩ, nhưng rồi nghĩ lại nhiệm vụ này không có quy định thời gian, không cần gấp, có thể tạm giữ bầu rượu dùng ít lâu.

Thế là Giang Phong ghé vào một tiểu trấn gần đó, mua 100 lít rượu thường, đổ đầy vào bầu rượu.

Chiếc bầu rượu này đúng là bảo vật, chỉ lớn bằng những bầu rượu bình thường khác, nhưng lại có thể chứa được đến 100 lít rượu.

Ở các quán rượu, tửu lâu thường có bán 3 loại rượu là : rượu thường (tửu), rượu ngon (mỹ tửu) và rượu quý (danh tửu), đương nhiên loại rượu thường ở thượng giới cũng sẽ quý hơn loại rượu quý nhất ở hạ giới.

Nhưng ‘Tạo tửu hồ lô’ chỉ yêu cầu đổ vào rượu mà thôi, loại nào cũng được, nên Giang Phong chỉ mua loại rượu thường đổ vào là xong.

Hơn nữa, quán rượu ở tiểu trấn cũng không có mỹ tửu với danh tửu, muốn mua cũng không có.
Sau đó mọi người quay về Lưu Vân Thành để giao nhiệm vụ.

Bọn Mizu, Lân nhi mỗi người đều được 1 điểm cống hiến trị.

Giang Phong thì được 6 điểm.

Nhiệm vụ đưa thư của Giang Phong khó nhất là vào được bên trong Âm Phong Cốc, nên tưởng lệ cũng tương đối cao.
Tiếp đó, Giang Phong phân phái bọn Giang Thạch Khê đi khắp các tửu lâu, khách điếm, hàng ăn, quán xá trong thành để hỏi thăm người có thể nấu được món Thịt rồng bảy món.

Chỉ đáng tiếc khắp nơi đều chỉ nhận được những cái lắc đầu.

Xem ra nhiệm vụ này không hề dễ dàng chút nào !
Thật ra đây là một nhiệm vụ rất khó.

Thịt rồng là cao cấp thực phẩm, không dễ chế biến, phải là đại sư cấp đầu bếp trở lên mới có thể chế biến được.


Những đầu bếp bình thường chỉ có thể chế biến được những món ăn bình thường mà thôi.

Vấn đề quan trọng khác nữa là phải có được thịt rồng.

Tìm được đầu bếp mà không có nguyên tài liệu để chế biến thì cũng như không.

Không có gạo thì làm sao nấu được cơm, không có thịt rồng thì làm sao chế biến được thịt rồng bảy món.
Ở Lưu Vân Thành không phải là không có đại sư cấp đầu bếp, nhưng những vị đó đều là đầu bếp cung đình.

Lưu Vân Thành chỉ là một ‘tiểu’ thành, đô thành của một tiểu thần quốc, không có các tửu lâu, hiệu ăn hạng sang như các đại thành thị ở khu vực trung tâm Thượng giới.

Vô kế khả thi, Giang Phong đành đến tìm Lưu Vân Thành chủ nhờ giúp đỡ.

Lưu Vân Thành chủ là nhân vật có địa vị cao nhất ở đây mà Giang Phong quen biết, quan hệ cũng tốt.

Sau khi nghe Giang Phong trình bày đầu đuôi sự việc, Lưu Vân Thành chủ cười bảo :
- Cậu quen biết được với Thiên Kiếm Cư sĩ là phúc duyên của cậu rất tốt đó !
Thái độ của Lưu Vân Thành chủ đối Thiên Kiếm Cư sĩ xem ra tốt hơn đối với Âm Phong Cư sĩ nhiều.

Thật ra theo ý nghĩ của Giang Phong thì không phải phúc duyên của Giang Phong tốt mà là phúc duyên của Long nhi tốt.

Long nhi đi đến đâu cũng được người người quý mến, có lẽ mị lực đạt đến 10 điểm là mức tối đa chăng !
Lưu Vân Thành chủ nói xong liền giở một xấp tài liệu trên bàn ra xem, lật tìm một lúc, rồi lấy ra một tờ, trao cho Giang Phong, nói :
- Cậu hoàn thành được nhiệm vụ này, ta sẽ hỗ trợ cho cậu một đầu bếp cung đình.
Giang Phong vội xem nhiệm vụ vừa nhận được : bí mật xâm nhập hậu phương địch quốc, sử dụng mọi thủ đoạn phá hoại, nhiễu loạn, hạn chế địch quốc tiếp tế cho tiền tuyến.

Nghĩa là Giang Phong phải thống lĩnh bản bộ binh mã bí mật đột kích các vùng hậu phương của Bích Thủy Thần quốc, hỗ trợ cho quân đội của Lưu Vân Thần quốc ở tiền tuyến giành được thắng lợi.


Lúc này, quân đội hai nước vẫn còn đang ở thế giằng co, đại quân của Lưu Vân Thần quốc tuy đã tiến vào lĩnh thổ của Bích Thủy Thần quốc vài chục dặm, nhưng bước tiến công đã bị chặn đứng.

Quân đội song phương đối trận, mỗi ngày một trận nhỏ, ba ngày một trận lớn, kịch chiến không ngừng.

Giờ đây, chỉ cần có ngoại lực can thiệp hỗ trợ phe nào, thắng lợi sẽ nghiêng về phe đó.

Giang Phong nghĩ rằng bên phe Bích Thủy Thần quốc cũng có xuất hiện nhiệm vụ tương tự nhiệm vụ Giang Phong vừa nhận được.

Vấn đề là phía đối phương có người chơi nào đủ thực lực tiếp nhận và hoàn thành nhiệm vụ hay không mà thôi.

Nhiệm vụ này tưởng lệ cũng rất khả quan.

Phá hoại một thôn tưởng lệ 10 điểm cống hiến trị.

Phá hoại một trấn tưởng lệ 20 điểm.

Còn nếu giết giặc thì 2 người được 1 điểm, tướng lĩnh tùy đẳng cấp và địa vị tính riêng.

Lưu Vân Thành chủ cho phép Giang Phong sử dụng 50 điểm cống hiến trị đổi lấy đầu bếp cung đình (đại sư cấp).
Sau khi tiếp nhận nhiệm vụ, Giang Phong cáo từ Lưu Vân Thành chủ, quay ra cùng bọn Mizu hội họp.

Do bọn Mizu năng lực có hạn, tạm thời đành ở lại thực hiện những nhiệm vụ đơn giản, tích lũy điểm cống hiến.

Giang Phong suất lĩnh bản bộ binh mã tiến ra tiền tuyến.
Bọn Giang Phong không trực tiếp ra tiền tuyến tham chiến, mà đi vòng qua đó, bí mật xuyên qua biên cảnh, lẻn vào vùng hậu phương của Bích Thủy Thần quốc.

Đội ngũ của Giang Phong toàn là kỵ binh, có thượng vị thần (Hàn Thế Kiệt) cảnh giới, nên kịp thời lẩn tránh những đội quân tuần tra của đối phương, đi sâu vào vùng địch hậu mà không bị phát hiện.

Đi sâu vào lĩnh thổ Bích Thủy Thần quốc, cách xa chiến tuyến hơn 50 dặm, Giang Phong bắt đầu tìm kiếm mục tiêu.

Trước tiên đối phó thôn trước.

Các thôn ngoài dân binh ra hầu như không có lực lượng quân sự.

Dân binh chỉ là lực lượng bán vũ trang, là thôn dân trang bị vũ khí chiến đấu, bình thường đánh đuổi dã thú còn được chứ hoàn toàn không có năng lực kháng cự chính quy quân đội.
Lục Liễu thôn là một tiểu thôn nằm bên một con suối nhỏ.

Do hai bên bờ suối có nhiều liễu nên được gọi tên như thế.

Toàn thôn chỉ có hơn 40 cư dân, với trai tráng hơn chục người.

Do nằm sâu bên trong quốc thổ nên trước giờ hầu như chưa từng đối diện chiến loạn, thôn dân chẳng có chút cảnh giác nào.

Giang Phong nghiên cứu hiện tình, rồi phái Giang Thạch Khê, Ngô Bang, Tôn Chấn thống lĩnh 2 đội kỵ binh tấn công vào thôn.

Hàn Thế Kiệt và 1 đội kỵ binh còn lại ở lại hộ vệ Giang Phong và Long nhi.
Thôn trang không chút đề phòng, hoàn toàn không đủ sức đề kháng kỵ binh tấn công.

Giang Thạch Khê dẫn dầu toán kỵ binh xông vào trong thôn, chém giết những ai kháng cự.

Chỉ hơn 10 phút, sau hai lượt công kích, Lục Liễu thôn thất thủ.

Do nằm sâu trong vùng địch hậu, Giang Phong không chiếm lĩnh Lục Liễu thôn (có chiếm lĩnh cũng không thể giữ được) mà chọn phá hủy, thu lấy tài nguyên, vật tư, lương thực, vật phẩm.
Sau khi kiểm điểm chiến quả, nhìn số vật tư khá nhiều chất đống giữa thôn, Giang Thạch Khê ngần ngừ nói :
- Đại nhân.

Số vật tư này mang theo thì ảnh hưởng đến tiến độ hành quân của chúng ta, còn bỏ lại thì tiếc quá.
Giang Phong chỉ về phía một khu rừng rậm cách đấy không xa, bảo :
- Tạm thời cất giấu vào đấy, khi nào về đến đây sẽ lấy.
Giang Thạch Khê liền chỉ huy kỵ binh xua đuổi những thôn dân bị bắt đi nơi khác.


Giang Phong còn định tuyển chọn đặc thù nhân tài giữ lại để dùng, nhưng đáng tiếc Lục Liễu thôn chỉ là một thôn trang bình thường, nên không có ai là đặc thù nhân tài cả.

Sau đó, khi chỉ còn lại người của mình, Giang Thạch Khê mới chỉ huy sĩ binh vận chuyển vật tư, nguyên tài liệu mang vào rừng cất giấu.

Cũng may trong thôn có một chiếc xe bò chiến lợi phẩm, nên việc vận chuyện tiện lợi phần nào.
Sau đó mọi người lại tiếp tục hành động, mở rộng phạm vi công kích sang các thôn trang lân cận.

Chỉ trong ngày hôm đó, bọn Giang Phong đã công phá 4 thôn trang, thu được 1 đặc thù nhân tài (thợ lặn), cùng hơn nghìn đơn vị vật tư, lương thực và gần trăm vật phẩm mà thôn dân sử dụng để làm việc.

Tất cả vật tư, lương thực, vật phẩm gia cụ đều được cất giữ trong rừng, còn hộ gia đình thợ lặn thì được mang theo đoàn quân.

Hộ gia đình đó có 3 người, gồm 2 vợ chồng và một đứa bé chưa đến 10 tuổi.

Khi Giang Phong thu nhận người thợ lặn thì nhân tiện thu luôn cả hộ.

Dù sao thì gia đình chia cách cũng không tốt.
Hôm sau, Hàn Thế Kiệt đi trinh sát phát hiện có một tòa trấn đặc biệt.

Tòa trấn đó cũng không lớn, dân cư chưa đến trăm người, nhưng có đến 4 đội quân binh trấn thủ.

Thống lĩnh thủ quân là 1 vị cao vị thần và 2 vị trung vị thần.

Sở dĩ tòa trấn đó có thủ quân trấn giữ là vì nó có một tiểu mã trường, nơi nuôi chiến mã.

Dù rằng tiểu mã trường rất nhỏ, bên trong chỉ có chưa đến chục con cả lớn lẫn nhỏ, nhưng dù sao cũng là ngựa giống.

Do đó Thanh Sa trấn, tên của tòa trấn đó, đã trở thành mục tiêu kế tiếp của bọn Giang Phong.
Quân đội tập kết ở vị trí cách trấn khá xa, cố gắng không làm kinh động thủ quân bên trong trấn.

Do quân đội của Giang Phong ít hơn thủ quân, nên Giang Phong không định trực tiếp tấn công mà sẽ sử dụng mưu kế.