Vương Mệnh

Chương 399: 399: Đến Thiên Kiếm Phong






Lại nói, Giang Phong tiếp nhận nhiệm vụ của Âm Phong Cư sĩ, rời Âm Phong Cốc, đi đến Thiên Kiếm Phong ở phía bắc.

Thiên Kiếm Phong là một ngọn núi cao nằm ở ven rìa dãy núi lớn chạy từ hướng tây bắc xuống đông nam, xuyên qua Bích Thủy Thần quốc và Lưu Vân Thần quốc, với đầu cuối gần Lâm Hải đảo, lĩnh địa của Giang Phong.
Thiên Kiếm Phong là một ngọn núi cao vút, sườn núi dốc gần như dựng đứng, trông giống như một thanh kiếm chĩa thẳng lên trời, khí thế hùng vĩ.

Đường lên đỉnh núi rất hẹp, dốc và khó đi, cũng may bọn Giang Phong đều là những người năng chinh thiện chiến hoặc là có phi hành tọa kỵ (như bọn Mizu, Lân nhi), nên có thể lên đến đỉnh núi mà không gặp nhiều khó khăn.

Thỉnh thoảng gặp phải tiểu quái chặn đường đều bị mọi người tiêu diệt.
Trên đỉnh núi có một khu vườn rất rộng lớn, chiếm gần hết diện tích khu đất bằng phẳng trên đỉnh núi, trồng dưa.

Dân gian có câu : “Trời nắng tốt dưa, trời mưa tốt lúa”.

Khu vườn trên đỉnh núi thế này trồng dưa là phải.

Nhìn quang cảnh mỹ lệ xung quanh một lượt, Giang Phong bước thẳng đến khu vườn dưa.

Vườn dưa trồng toàn dưa hấu, khắp mặt đất một màu xanh mướt, nhìn xa tít tắp.

Vườn dưa này xem có vẻ quá lớn nha ! Giữa vườn có một khu nhà gỗ, là nơi ở của chủ vườn.

Giang Phong bước đến gõ vào cửa vườn, gọi :
- Có ai không ? Có khách đến !
Bên trong có thanh âm của một người say rượu vọng ra :
- Không có ai hết ! Về đi !
Không có ai ? Không có người làm sao lên tiếng được ? Giang Phong đương nhiên không tin, tiếp tục gọi :
- Có ai không ? Có khách đến !
Thanh âm vừa dứt, từ bên trong truyền ra :
- Đã bảo là không có ai rồi mà ! Ai đó ? Đừng có la ó nữa !
Xem ra đối phương là người nóng tính.

Giang Phong khẽ cười, nói :
- Ta đến đòi nợ đây !
Giang Phong vừa dứt tiếng, cửa nhà giữa vườn bật mở tung.

Một người ở độ tuổi 60 hùng hổ xông ra, trợn mắt nhìn Giang Phong quát :
- Cậu bé kia ! Ta nợ cậu hồi nào hả ? Nếu không nói cho rõ ràng thì đừng trách ta … A a …
Vừa nói lão vừa xoa tay làm ra vẻ muốn động thủ đánh người.

Giang Phong nhìn thấy trên thắt lưng lão có đeo lủng lẳng một chiếc bầu rượu, màu ngọc xanh biếc, nhìn qua đã biết ngay là bảo bối rồi.

Lão già thấy Giang Phong cứ nhìn bầu rượu, một tay vội giữ chặt bầu rượu, tay kia chỉ vào Giang Phong, trợn mắt nói :
- Ngươi đừng có dòm ngó bảo bối của ta !
Giang Phong khẽ mỉm cười, nói :
- Có đúng thật là bảo bối của tiên sinh không ?
Lão già nghe nói giật mình, lắp bắp nói :
- Ngươi … ngươi là người gì của Âm Phong lão quỷ ?
Giang Phong mỉm cười đáp :
- Chỉ có chút quen biết mà thôi !
Lão già ngắm nhìn Giang Phong một hồi, rồi lạnh lùng nói :
- Hừ ! Chỉ quen biết chút ít ! Chỉ quen biết chút ít mà thay lão đến đây quấy nhiễu ta à ?
Giang Phong mỉm cười nói :
- Ta không dám đến quấy nhiễu tiên sinh đâu ! Ta chỉ đến đòi nợ mà thôi !
Lão già lẩm bẩm nói :
- Ta chỉ mượn dùng ít lâu thôi mà.

Việc gì mà lão quỷ đó đòi gấp thế ? Hừ ! Đồ keo kiệt.
Lão lẩm bẩm một lúc, đột nhiên vỗ đầu thốt lên :
- Phải ! Phải rồi ! Cứ làm như thế !
Nói xong, lão cởi chiếc bầu rượu ra, giơ trước mặt Giang Phong, nói :
- Âm Phong lão quỷ bảo ngươi đòi nó về ?
Giang Phong gật đầu đáp :
- Âm Phong Cư sĩ chỉ bảo ta đến đòi chiếc bầu rượu mà Cư sĩ đã cho tiên sinh mượn lúc trước.
Giang Phong đáp như thế vì đâu biết chiếc bầu rượu kia có đúng là bầu rượu mà Âm Phong Cư sĩ cho mượn hay không ? Có điều, lão già trồng dưa này cũng là một nhân vật tiền bối, đâu giở trò lừa gạt làm gì cho mất mặt, nên tủm tỉm cười hỏi :
- Lão quỷ đó hứa cho ngươi thứ gì để thưởng công ?
Giang Phong lắc đầu nói :
- Không rõ nữa ! Cư sĩ không có nói !
Lão già trợn mắt nói :
- Lão quỷ đó keo kiệt bủn xỉn lắm đấy ! Ngươi mang bầu rượu này về, không thể tùy tiện đưa cho lão ta.

Phải đòi lão ta thưởng cho thứ gì đáng giá mới được.

Chiếc bầu rượu này là thượng đẳng bảo bối đó.
Giang Phong ngạc nhiên nhìn lão.

Như thế mà cũng được nữa a ! Lão già trồng dưa này không hài lòng việc Âm Phong Cư sĩ phái Giang Phong đến đây đòi nợ, nên xúi Giang Phong đòi tưởng lệ thật phong hậu để trả đũa.


Giang Phong đoán ra nguyên nhân, nên chắp tay nói :
- Đa tạ tiên sinh đã chỉ bảo !
Xong rồi nhận lấy chiếc bầu rượu mà lão già trồng dưa đưa cho.

Sau đó lão ta lại nói thêm :
- Ta nói cho ngươi biết nha, Âm Phong lão quỷ có nhiều bảo bối lắm đó, dùng chiếc bầu rượu này có thể đòi được vài kiện bảo bối không chừng.

Nếu như lão ta không chịu cho ngươi thì ngươi cũng đừng đưa bầu rượu cho lão.

Dù sau cũng không mang tính cưỡng chế, ngươi không đưa, lão ta cũng chẳng làm gì được ngươi.
Giang Phong ánh mắt sáng lên, gật đầu cảm ơn, nói :
- Vâng ạ ! Ta sẽ đòi vài món đáng giá !
Lão già bảo :
- Đi đi.

Nhớ đừng tiếc của giùm lão quỷ đó.

Đòi được thứ gì thì cứ đòi.
Giang Phong vâng dạ, giơ chiếc bầu rượu ra xem :
“Tạo tửu hồ lô : đặc thù vật phẩm; có thể chứa 100 lít rượu.

Cho nước vào, sau 1 ngày sẽ biến thành rượu ngon.

Cho rượu vào, sau 1 ngày sẽ biến thành rượu quý.”
Giang Phong đang xem thì lão già đã giật lại, nói :
- Khoan đã.

Chờ một chút.
Nói rồi lão lấy ra mấy chiếc bầu rượu khác, đổ hết rượu từ trong ‘Tạo tửu hồ lô’ sang.

Xong đâu đấy, lão mới trao lại chiếc bầu rượu không cho Giang Phong, rồi nói :
- Được rồi đấy.

Ngươi về đi.

Nhớ đòi hỏi lão quỷ đó nhiều nhiều một chút.
Giang Phong vâng dạ, vừa định đi thì Long nhi chợt chỉ về phía vườn dưa hấu, nói :
- Phụ vương ơi.

Trông ngon quá hà.

Long nhi muốn ăn.
Giang Phong nhìn vườn dưa hấu, rồi quay sang nói với lão già :
- Tiên sinh có thể bán cho ta ít trái dưa hấu được không ?
Lão già nhìn Long nhi, hấp háy mắt cười nói :
- Long nhi phải không ? Hôn ta một cái, ta sẽ tặng cho mấy trái.
Long nhi quay mặt đi, phụng phịu nói :
- Ư ư ! Long nhi không hôn con trai đâu ! Hôn con trai không tốt !
Lão già phì cười, bước tới xoa đầu Long nhi, hỏi :
- Vậy ai Long nhi mới chịu hôn nè ?
Long nhi đáp :
- Chỉ con gái thôi.

Mà phải là mỹ nhân mới được.
Lão già cười hắc hắc, nói :
- Lớn lên Long nhi sẽ phong lưu lắm đây.

Được rồi.

Ta cho Long nhi mấy trái dưa hấu nha !
Long nhi hoan hỉ vỗ tay nói :
- Hay quá.

Hay quá.

Cám ơn ông.
Lão già vẫy tay một cái, 4 trái dưa hấu từ vườn dưa bay vút lên, rơi vào trong tay lão.

Lão quẳng 4 trái dưa hấu cho bọn Giang Thạch Khê, cười nói :
- Tặng cho Long nhi đó.
Theo lệnh của Giang Phong, Giang Thạch Khê xẻ một trái dưa hấu thành 6 miếng nhỏ, bọn Giang Phong, Long nhi, Lân nhi, Mizu, Nori và Masashi mỗi người một miếng.

Còn một trái khác chia làm 4 phần cho bọn Giang Thạch Khê, Ngô Bang, Tôn Chấn và Hàn Thế Kiệt.


Dưa hấu ở đây trái to, ruột đỏ, nhiều nước.

Giang Phong ăn một miếng, cảm thấy rất ngọt, rất ngon.

Long nhi vừa ăn vừa nói :
- Phụ vương ơi.

Ngon quá hà.
Bọn Mizu cũng suýt xoa khen ngon.

Giang Phong ăn xong, nhặt hai trái còn lại lên xem.
“Dưa hấu (loại lớn) : đặc thù thực phẩm; tăng 3 điểm linh huyết.”
Giang Phong giật mình.

Hóa ra trên thượng giới dùng ‘đặc thù thực phẩm’ để bổ sung linh huyết a.

Trên đây không có hồng dược (bổ sung huyết) và lam dược (bổ sung pháp lực), phải dùng Thần lực kết tinh để bổ sung Thần lực.

Giờ đây Giang Phong lại phát hiện một loại đặc thù thực phẩm có thể bổ sung linh huyết.

Giang Phong vừa ăn 1/6 trái dưa hấu, chỉ bổ sung được nửa điểm linh huyết, tuy không nhiều, nhưng có còn hơn không.

Tiểu thần trên thượng giới có hơn chục điểm linh huyết đã là nhiều.

Ngần ngừ một lúc, Giang Phong mới nói với lão già trồng dưa :
- Tiên sinh có thể nhượng cho ta ít hạt giống dưa hấu được không ? Ta cũng muốn trồng một ít ở chỗ ta.

Trông nó ngon quá hà ?
Long nhi cũng nói thêm :
- Phải đó.

Như thế thì sau này Long nhi muốn ăn lúc nào cũng được.
Lão già tủm tỉm cười nói :
- Cho cậu một ít cũng không hề gì ! Ta có việc muốn giao cho cậu làm.

Nếu cậu hoàn thành thì ta sẽ tặng cho cậu một ít hạt giống.
Giang Phong hỏi :
- Việc gì thế ạ ?
Lão già cười hắc hắc bảo :
- Ta muốn ăn thịt rồng bảy món.

Khi nào cậu có, mang đến đây thì ta sẽ tặng cho cậu ít hạt giống.
Giang Phong thoáng sửng sốt, rồi vội gật đầu nói :
- Vâng ạ ! Ta sẽ đi tìm ngay !
Lão già lại nói :
- Món ăn phải do đầu bếp chuyên nghiệp chế biến, chứ món bình thường ta không cần đâu nha.
Giang Phong thoáng ngẩn người, nhưng nghĩ đến trong Lưu Vân Thành chắc có đầu bếp chuyên nghiệp nên vâng dạ, rồi dẫn mọi người rời Thiên Kiếm Phong.
Lại nói, Giang Phong tiếp nhận nhiệm vụ của Âm Phong Cư sĩ, rời Âm Phong Cốc, đi đến Thiên Kiếm Phong ở phía bắc.

Thiên Kiếm Phong là một ngọn núi cao nằm ở ven rìa dãy núi lớn chạy từ hướng tây bắc xuống đông nam, xuyên qua Bích Thủy Thần quốc và Lưu Vân Thần quốc, với đầu cuối gần Lâm Hải đảo, lĩnh địa của Giang Phong.
Thiên Kiếm Phong là một ngọn núi cao vút, sườn núi dốc gần như dựng đứng, trông giống như một thanh kiếm chĩa thẳng lên trời, khí thế hùng vĩ.

Đường lên đỉnh núi rất hẹp, dốc và khó đi, cũng may bọn Giang Phong đều là những người năng chinh thiện chiến hoặc là có phi hành tọa kỵ (như bọn Mizu, Lân nhi), nên có thể lên đến đỉnh núi mà không gặp nhiều khó khăn.

Thỉnh thoảng gặp phải tiểu quái chặn đường đều bị mọi người tiêu diệt.
Trên đỉnh núi có một khu vườn rất rộng lớn, chiếm gần hết diện tích khu đất bằng phẳng trên đỉnh núi, trồng dưa.

Dân gian có câu : “Trời nắng tốt dưa, trời mưa tốt lúa”.

Khu vườn trên đỉnh núi thế này trồng dưa là phải.

Nhìn quang cảnh mỹ lệ xung quanh một lượt, Giang Phong bước thẳng đến khu vườn dưa.

Vườn dưa trồng toàn dưa hấu, khắp mặt đất một màu xanh mướt, nhìn xa tít tắp.

Vườn dưa này xem có vẻ quá lớn nha ! Giữa vườn có một khu nhà gỗ, là nơi ở của chủ vườn.

Giang Phong bước đến gõ vào cửa vườn, gọi :
- Có ai không ? Có khách đến !
Bên trong có thanh âm của một người say rượu vọng ra :
- Không có ai hết ! Về đi !

Không có ai ? Không có người làm sao lên tiếng được ? Giang Phong đương nhiên không tin, tiếp tục gọi :
- Có ai không ? Có khách đến !
Thanh âm vừa dứt, từ bên trong truyền ra :
- Đã bảo là không có ai rồi mà ! Ai đó ? Đừng có la ó nữa !
Xem ra đối phương là người nóng tính.

Giang Phong khẽ cười, nói :
- Ta đến đòi nợ đây !
Giang Phong vừa dứt tiếng, cửa nhà giữa vườn bật mở tung.

Một người ở độ tuổi 60 hùng hổ xông ra, trợn mắt nhìn Giang Phong quát :
- Cậu bé kia ! Ta nợ cậu hồi nào hả ? Nếu không nói cho rõ ràng thì đừng trách ta … A a …
Vừa nói lão vừa xoa tay làm ra vẻ muốn động thủ đánh người.

Giang Phong nhìn thấy trên thắt lưng lão có đeo lủng lẳng một chiếc bầu rượu, màu ngọc xanh biếc, nhìn qua đã biết ngay là bảo bối rồi.

Lão già thấy Giang Phong cứ nhìn bầu rượu, một tay vội giữ chặt bầu rượu, tay kia chỉ vào Giang Phong, trợn mắt nói :
- Ngươi đừng có dòm ngó bảo bối của ta !
Giang Phong khẽ mỉm cười, nói :
- Có đúng thật là bảo bối của tiên sinh không ?
Lão già nghe nói giật mình, lắp bắp nói :
- Ngươi … ngươi là người gì của Âm Phong lão quỷ ?
Giang Phong mỉm cười đáp :
- Chỉ có chút quen biết mà thôi !
Lão già ngắm nhìn Giang Phong một hồi, rồi lạnh lùng nói :
- Hừ ! Chỉ quen biết chút ít ! Chỉ quen biết chút ít mà thay lão đến đây quấy nhiễu ta à ?
Giang Phong mỉm cười nói :
- Ta không dám đến quấy nhiễu tiên sinh đâu ! Ta chỉ đến đòi nợ mà thôi !
Lão già lẩm bẩm nói :
- Ta chỉ mượn dùng ít lâu thôi mà.

Việc gì mà lão quỷ đó đòi gấp thế ? Hừ ! Đồ keo kiệt.
Lão lẩm bẩm một lúc, đột nhiên vỗ đầu thốt lên :
- Phải ! Phải rồi ! Cứ làm như thế !
Nói xong, lão cởi chiếc bầu rượu ra, giơ trước mặt Giang Phong, nói :
- Âm Phong lão quỷ bảo ngươi đòi nó về ?
Giang Phong gật đầu đáp :
- Âm Phong Cư sĩ chỉ bảo ta đến đòi chiếc bầu rượu mà Cư sĩ đã cho tiên sinh mượn lúc trước.
Giang Phong đáp như thế vì đâu biết chiếc bầu rượu kia có đúng là bầu rượu mà Âm Phong Cư sĩ cho mượn hay không ? Có điều, lão già trồng dưa này cũng là một nhân vật tiền bối, đâu giở trò lừa gạt làm gì cho mất mặt, nên tủm tỉm cười hỏi :
- Lão quỷ đó hứa cho ngươi thứ gì để thưởng công ?
Giang Phong lắc đầu nói :
- Không rõ nữa ! Cư sĩ không có nói !
Lão già trợn mắt nói :
- Lão quỷ đó keo kiệt bủn xỉn lắm đấy ! Ngươi mang bầu rượu này về, không thể tùy tiện đưa cho lão ta.

Phải đòi lão ta thưởng cho thứ gì đáng giá mới được.

Chiếc bầu rượu này là thượng đẳng bảo bối đó.
Giang Phong ngạc nhiên nhìn lão.

Như thế mà cũng được nữa a ! Lão già trồng dưa này không hài lòng việc Âm Phong Cư sĩ phái Giang Phong đến đây đòi nợ, nên xúi Giang Phong đòi tưởng lệ thật phong hậu để trả đũa.

Giang Phong đoán ra nguyên nhân, nên chắp tay nói :
- Đa tạ tiên sinh đã chỉ bảo !
Xong rồi nhận lấy chiếc bầu rượu mà lão già trồng dưa đưa cho.

Sau đó lão ta lại nói thêm :
- Ta nói cho ngươi biết nha, Âm Phong lão quỷ có nhiều bảo bối lắm đó, dùng chiếc bầu rượu này có thể đòi được vài kiện bảo bối không chừng.

Nếu như lão ta không chịu cho ngươi thì ngươi cũng đừng đưa bầu rượu cho lão.

Dù sau cũng không mang tính cưỡng chế, ngươi không đưa, lão ta cũng chẳng làm gì được ngươi.
Giang Phong ánh mắt sáng lên, gật đầu cảm ơn, nói :
- Vâng ạ ! Ta sẽ đòi vài món đáng giá !
Lão già bảo :
- Đi đi.

Nhớ đừng tiếc của giùm lão quỷ đó.

Đòi được thứ gì thì cứ đòi.
Giang Phong vâng dạ, giơ chiếc bầu rượu ra xem :
“Tạo tửu hồ lô : đặc thù vật phẩm; có thể chứa 100 lít rượu.

Cho nước vào, sau 1 ngày sẽ biến thành rượu ngon.

Cho rượu vào, sau 1 ngày sẽ biến thành rượu quý.”
Giang Phong đang xem thì lão già đã giật lại, nói :
- Khoan đã.

Chờ một chút.
Nói rồi lão lấy ra mấy chiếc bầu rượu khác, đổ hết rượu từ trong ‘Tạo tửu hồ lô’ sang.

Xong đâu đấy, lão mới trao lại chiếc bầu rượu không cho Giang Phong, rồi nói :
- Được rồi đấy.

Ngươi về đi.


Nhớ đòi hỏi lão quỷ đó nhiều nhiều một chút.
Giang Phong vâng dạ, vừa định đi thì Long nhi chợt chỉ về phía vườn dưa hấu, nói :
- Phụ vương ơi.

Trông ngon quá hà.

Long nhi muốn ăn.
Giang Phong nhìn vườn dưa hấu, rồi quay sang nói với lão già :
- Tiên sinh có thể bán cho ta ít trái dưa hấu được không ?
Lão già nhìn Long nhi, hấp háy mắt cười nói :
- Long nhi phải không ? Hôn ta một cái, ta sẽ tặng cho mấy trái.
Long nhi quay mặt đi, phụng phịu nói :
- Ư ư ! Long nhi không hôn con trai đâu ! Hôn con trai không tốt !
Lão già phì cười, bước tới xoa đầu Long nhi, hỏi :
- Vậy ai Long nhi mới chịu hôn nè ?
Long nhi đáp :
- Chỉ con gái thôi.

Mà phải là mỹ nhân mới được.
Lão già cười hắc hắc, nói :
- Lớn lên Long nhi sẽ phong lưu lắm đây.

Được rồi.

Ta cho Long nhi mấy trái dưa hấu nha !
Long nhi hoan hỉ vỗ tay nói :
- Hay quá.

Hay quá.

Cám ơn ông.
Lão già vẫy tay một cái, 4 trái dưa hấu từ vườn dưa bay vút lên, rơi vào trong tay lão.

Lão quẳng 4 trái dưa hấu cho bọn Giang Thạch Khê, cười nói :
- Tặng cho Long nhi đó.
Theo lệnh của Giang Phong, Giang Thạch Khê xẻ một trái dưa hấu thành 6 miếng nhỏ, bọn Giang Phong, Long nhi, Lân nhi, Mizu, Nori và Masashi mỗi người một miếng.

Còn một trái khác chia làm 4 phần cho bọn Giang Thạch Khê, Ngô Bang, Tôn Chấn và Hàn Thế Kiệt.

Dưa hấu ở đây trái to, ruột đỏ, nhiều nước.

Giang Phong ăn một miếng, cảm thấy rất ngọt, rất ngon.

Long nhi vừa ăn vừa nói :
- Phụ vương ơi.

Ngon quá hà.
Bọn Mizu cũng suýt xoa khen ngon.

Giang Phong ăn xong, nhặt hai trái còn lại lên xem.
“Dưa hấu (loại lớn) : đặc thù thực phẩm; tăng 3 điểm linh huyết.”
Giang Phong giật mình.

Hóa ra trên thượng giới dùng ‘đặc thù thực phẩm’ để bổ sung linh huyết a.

Trên đây không có hồng dược (bổ sung huyết) và lam dược (bổ sung pháp lực), phải dùng Thần lực kết tinh để bổ sung Thần lực.

Giờ đây Giang Phong lại phát hiện một loại đặc thù thực phẩm có thể bổ sung linh huyết.

Giang Phong vừa ăn 1/6 trái dưa hấu, chỉ bổ sung được nửa điểm linh huyết, tuy không nhiều, nhưng có còn hơn không.

Tiểu thần trên thượng giới có hơn chục điểm linh huyết đã là nhiều.

Ngần ngừ một lúc, Giang Phong mới nói với lão già trồng dưa :
- Tiên sinh có thể nhượng cho ta ít hạt giống dưa hấu được không ? Ta cũng muốn trồng một ít ở chỗ ta.

Trông nó ngon quá hà ?
Long nhi cũng nói thêm :
- Phải đó.

Như thế thì sau này Long nhi muốn ăn lúc nào cũng được.
Lão già tủm tỉm cười nói :
- Cho cậu một ít cũng không hề gì ! Ta có việc muốn giao cho cậu làm.

Nếu cậu hoàn thành thì ta sẽ tặng cho cậu một ít hạt giống.
Giang Phong hỏi :
- Việc gì thế ạ ?
Lão già cười hắc hắc bảo :
- Ta muốn ăn thịt rồng bảy món.

Khi nào cậu có, mang đến đây thì ta sẽ tặng cho cậu ít hạt giống.
Giang Phong thoáng sửng sốt, rồi vội gật đầu nói :
- Vâng ạ ! Ta sẽ đi tìm ngay !
Lão già lại nói :
- Món ăn phải do đầu bếp chuyên nghiệp chế biến, chứ món bình thường ta không cần đâu nha.
Giang Phong thoáng ngẩn người, nhưng nghĩ đến trong Lưu Vân Thành chắc có đầu bếp chuyên nghiệp nên vâng dạ, rồi dẫn mọi người rời Thiên Kiếm Phong.