Văn Đức lĩnh địa.
Giang Phong cùng bọn Giang Thạch Khê cưỡi tọa kỵ bay trên khu vực lân cận ‘Điểm dân cư số 1’ để tìm vị trí thích hợp kiến lập thêm ‘Điểm dân cư số 2’.
Càng kiến thôn sớm, sẽ càng phát triển nhanh hơn.
Ở ‘Điểm dân cư số 1’ đã có nhiều tinh kim, linh thạch, linh mộc, nên lần này Giang Phong định tìm vị trí có các tài nguyên đặc thù.
Bay một lúc, Giang Thạch Khê chỉ về phía trước, nói :
- Đại nhân.
Sơn cốc phía trước linh khí dày đặc hơn nơi khác, chắc có gì đó đặc biệt.
Giang Phong giục Kim Sí Đại Bàng bay đến gần, quả nhiên phát hiện sơn cốc đó đặc biệt hơn nơi khác.
Xung quanh đồi núi liên tiếp, rừng xanh bát ngát, thì trong sơn cốc lại không có những gốc cổ thụ, hay những khu rừng rậm rạp.
Sơn cốc không lớn lắm, bên trong toàn là cỏ hoa, cùng với những bụi cây thấp mọc tràn lan khắp nơi, cũng không hiếm kỳ hoa dị thảo.
Có một dòng suối nhỏ chảy qua giữa sơn cốc, chia sơn cốc ra làm đôi.
Giang Thạch Khê nguyên là Sơn thần, nên việc phân biệt hoa cỏ là đặc trường, chỉ cần quan sát một lúc là phát hiện nơi đây thích hợp phát triển thảo dược.
Giang Phong có Luyện đan thuật, tương lai khi thăng cấp kỹ năng, chắc chắn nhu cầu về thảo dược sẽ rất nhiều.
Do đó, Giang Phong quyết định kiến lập ‘Điểm dân cư số 2’ ở đây, chuyên môn phát triển thảo dược.
Cho Kim Sí Đại Bàng đáp xuống giữa sơn cốc, Giang Phong tìm một khoảng trống bên bờ suối, rồi lấy quyển trục ‘Điểm dân cư’ ra đặt xuống đó.
Một đạo bạch quang chói mắt xuất hiện.
Rồi cũng như lần trước, hào quang xoay chuyển hết vòng này đến vòng khác, khoảng hơn 10 phút sau mới dừng lại, và sau đó bọn Giang Phong nhìn thấy một ngôi nhà xuất hiện ở vị trí đó.
‘Điểm dân cư’ chỉ có một ngôi nhà, và không có người.
Giang Phong để Lưu An tạm thời ở lại đây trấn giữ, ra lệnh cho Giang Thạch Khê về Văn Đức Thành chiêu tập 1 hộ dân và mang theo vật tư đến đây mở mang xây dựng thêm các kiến trúc mới.
Sau đó, Giang Phong lại bay đến ‘Điểm dân cư số 1’.
‘Điểm dân cư số 1’ lúc này đã có đến 16 hộ, 32 cư dân, đã đủ điều kiện để thăng cấp.
Giang Phong liền ra lệnh thăng cấp, sau đó cho xây dựng Hành chính viện, bổ nhiệm ‘thôn trưởng’ Đồng Sĩ Anh làm Chính vụ viên, rồi chọn một người khác có giai vị cao nhất làm Trị an viên.
Đến lúc này, nơi đây mới có thể chính thức gọi là An Thạnh thôn, thoát khỏi cái tên được đánh số : ‘Điểm dân cư số 1’.
Vì ở giữa rừng núi, cách xa khu trung tâm của lĩnh địa, Giang Phong quyết định củng cố khả năng phòng ngự của thôn, đề phòng khả năng quái vật công thôn.
Trước đây Giang Phong đã từng nhận một nhiệm vụ ở Lưu Vân Thành, trong đó yêu cầu Giang Phong đến Thái Vân thôn giúp thôn dân đánh đuổi quái vật công thôn.
Kiến trúc phòng ngự cơ sở của thôn chính là Tường rào.
Giang Phong phải đích thân ra lệnh xây dựng, bởi với số điểm Thần lực của Đồng Sĩ Anh hiện tại, muốn xây xong bức Tường rào dài 320 mét vây quanh thôn (diện tích 80x80), thì phải mất đến 12 ngày.
Giang Phong tiêu hao 32 điểm Nguyên lực, huy động toàn bộ thôn dân tham gia xây dựng.
Lúc này thôn vẫn còn được Văn Đức Thành hỗ trợ vật tư lương thực, chưa cần phải tự cấp tự túc, nên dù có tạm ngừng hoạt động sản xuất cũng không ảnh hưởng nhiều đến việc sinh hoạt của thôn dân.
Sau khi bức Tường rào được xây dựng xong, Giang Phong phát hiện còn có thể nâng cấp Tường gỗ lên Tường đá, tiêu hao linh thạch.
Trước đây ở Văn Đức Thành Giang Phong chưa từng xây dựng Tường rào, mà khi đủ điều kiện thì trực tiếp xây dựng Tường thành, nên không biết điều này.
Tường thành khác Tường đá ở chỗ rất dày và trên đầu Tường thành còn có chỗ cho quân đội phòng thủ, còn Tường đá chỉ là bức tường xây dựng bằng đá mà thôi.
Đương nhiên Tường đá phải kiên cố hơn Tường gỗ.
Thế là Giang Phong ra lệnh nâng cấp lên Tường đá.
Thôn dân lại tiếp tục việc xây dựng kiến thiết.
Sau khi nâng cấp xong, Giang Phong lại cho xây dựng các Vọng lâu dọc theo bờ tường, cứ mỗi cách 20 mét lại có một Vọng lâu.
Mỗi Vọng lâu chỉ có chỗ cho 1 người, ngoài việc có thể quan sát động tĩnh từ xa, còn có thể cho cung thủ trú thủ, tăng tầm bắn trong chiến đấu.
Khi các Vọng lâu được xây dựng xong, dáng vẻ của thôn đã khác hẳn.
Đột nhiên, Giang Phong nghe hệ thống thông báo :
- Đinh.
Chúc mừng Thiếu Quân.
An Thạnh thôn đã đủ điều kiện thăng cấp thành trấn, xin hỏi có chấp nhận thăng cấp hay không ?
Hóa ra trấn và thôn chỉ khác nhau ở chỗ có thêm hệ thống phòng ngự gồm Tường đá kết hợp Vọng lâu.
Khi nghe hệ thống hỏi thế, đương nhiên Giang Phong chọn ‘Chấp nhận’.
Thế là An Thạnh thôn biến thành An Thạnh Trấn.
Đây là tòa trấn đầu tiên của Văn Đức lĩnh địa (Văn Đức Thành chưa từng là trấn).
Biết được sự khác biệt giữa thôn và trấn, Giang Phong liền lên kế hoạch thăng cấp các thôn hạ thuộc (Thủy Linh thôn, Triều Dương thôn) thành trấn.
Quay về Văn Đức Thành, Giang Phong thấy bọn Mizu đang tìm mình.
Mizu vừa nhìn thấy Giang Phong đã nói :
- Ca ca ơi ! Ở đây có chỗ nào chơi không ? Dẫn bọn tiểu muội đi chơi đi !
Masashi cũng nói :
- Ca ca.
Nghe mọi người bảo trên đây cũng có hệ thống nhiệm vụ nữa phải không ? Nghe nói khó lắm.
Tiểu muội muốn thử làm xem sao !
Giang Phong khẽ cười, nhìn Nori hỏi :
- Còn hiền muội thì sao ?
Trong cả ba người, Nori là người ít nói nhất.
Nghe Giang Phong hỏi, Nori mới nói :
- Ca ca dẫn bọn tiểu muội đến hệ thống thành thị chơi đi.
Đến đó, Mizu muốn đi chơi hay Masashi muốn làm hệ thống nhiệm vụ đều được cả.
Giang Phong mỉm cười, gật đầu nói :
- Được rồi.
Chúng ta đến Lưu Vân Thành chơi đi.
Gần đây có Lưu Vân Thành và Bích Thủy Thành.
Nhưng tiểu huynh chỉ có hòa hảo với Lưu Vân Thành mà thôi, đối với Bích Thủy Thành quan hệ không được tốt lắm.
Mizu ngạc nhiên hỏi :
- Sao mà không được tốt vậy ạ ?
Giang Phong mỉm cười bảo :
- Tại vì tiểu huynh lỡ sát tử gián điệp của bọn họ, nên dẫn đến xung đột, rồi sau đó lại còn tiêu diệt đại đội nhân mã của bọn họ.
Quan hệ đương nhiên không tốt rồi.
Masashi hỏi :
- Khi nào đi vậy ca ca ? Ngay lúc này được không ?
Giang Phong nói :
- Chưa được.
Cần trang bị lại cho các vị hiền muội mới được.
Trang bị ở hạ giới trên đây mất hết thuộc tính, không còn tác dụng gì nữa.
Mizu không chịu, nói :
- Không đâu ca ca.
Tiểu muội thích trang bị này nha.
Ở đây có trang bị đẹp thế này không ?
Bọn Mizu chọn trang bị không quan tâm thuộc tính, chỉ cần đẹp thôi.
Giang Phong khẽ cười, nói :
- Không có.
Hiền muội tiếp tục sử dụng nó cũng được.
Nhưng ít ra phải thay đổi vũ khí.
Các kỹ năng ở hạ giới trên đây không sử dụng được.
Các vị hiền muội lại không có đủ Thần lực để sử dụng Thần thuật.
Không có vũ khí, chẳng lẽ dùng tay không chiến đấu sao ?
Bọn Mizu thấy cũng phải, liền theo Giang Phong đến Xưởng quân khí chọn lựa vũ khí, đương nhiên chỉ mới có một số loại vũ khí đơn giản, và cả bọn đều chọn cung tên.
Mỹ nữ mà mang đao múa kiếm xông lên đánh nhau với quái, không còn dễ thương nữa.
Mặt khác, cả bọn mới thành thần, linh huyết quá ít, không thích hợp cận chiến.
Cả Lân nhi cũng vậy.
Sau đó Giang Phong cho điểm 3 đội kỵ binh, lấy theo Giang Thạch Khê, Ngô Bang, Tôn Chấn, Hàn Thế Kiệt cùng bọn Mizu xuống thuyền đi về phía Lưu Vân Thành.
Đến Lưu Vân Thành, nhìn khắp phố xá, Giang Phong rất ngạc nhiên khi không thấy có người chơi.
Chẳng lẽ người chơi hiếm đến thế hay sao ? Giang Phong không biết rằng số người chơi thành thần lúc này chưa nhiều, lại chủ yếu phân bố ở vùng trung tâm của đại lục, tại các đại Thần quốc.
Càng ngoài rìa đại lục càng hiếm.
Lưu Vân Thần quốc nằm ở ngoài rìa đại lục, gần sát biển (chỉ cách lĩnh địa của Giang Phong là đến biển), lại chỉ là một tiểu thần quốc, nên hầu như không có người chơi phi thăng đến đây.
Và số người chơi từ nơi khác đến cũng không có mấy, bởi phía trên đã bị Bích Thủy Thần quốc chặn lại.
Từ vùng trung tâm muốn đến đây phải đi qua Bích Thủy Thần quốc.
Mà giữa hai Thần quốc này lại đang có chiến tranh, vùng biên giới không yên bình.
Những người chơi nào đến Bích Thủy Thần quốc, thấy có nhiệm vụ chống lại Lưu Vân Thần quốc với tưởng lệ hậu hĩ, nhận lấy, rồi biến thành phe đối địch của Lưu Vân Thần quốc, đương nhiên không thể đến đây được.
Giống như Giang Phong sau khi nhận nhiệm vụ từ Lưu Vân Thần quốc, đã trở thành kẻ địch của Bích Thủy Thần quốc vậy.
Nói như vậy không có nghĩa là ở Lưu Vân Thần quốc không có người chơi nào khác ngoài Giang Phong.
Chỉ có đều quá ít, chỉ có vài người trên một lĩnh thổ rộng lớn, nên không dễ dàng gặp nhau.