Vương Mệnh

Chương 39: Thiên Lang






Bọn Thiên Long Bang đi rồi, thấy thiếu niên pháp sư vẫn còn ẩn trong rừng, Giang Phong mỉm cười nói :
- Ngươi không cần ẩn nấp nữa.

Man tộc đại vu còn không che mắt được ta nữa là tiểu tử ngươi.
Thiếu niên pháp sư ngần ngừ một lúc, rồi bước ra kính cẩn vái chào :
- Vãn bối xin tham kiến Tôn sư.
Gã thấy bọn Thiên Long Bang đắc tội Giang Phong, bị trừng phạt, nên cũng không dám bất kính.

Giang Phong khẽ cười, hỏi :
- Ngươi là Thiên Lang, môn hạ Vạn Niên Cung, Đại Tôn Sư vẫn khỏe chứ ?
Thiếu niên pháp sư ngơ ngác :
- Tôn sư biết vãn bối ?
Giang Phong bật cười :
- Không biết.
Thiếu niên pháp sư càng thêm ngơ ngác :
- Thế sao …
Giang Phong cười nói :
- A a.

Ta là Tôn sư kia mà.
Thiếu niên pháp sư chợt nhớ khi nãy Giang Phong vừa nhìn là đã nhận ra Long Nhị Thiếu Gia, còn biết rõ gã là môn hạ của Chiến Thần Điện, thầm nghĩ : “Tôn sư có khác, thần thông quảng đại a”.
Giang Phong lại hỏi :
- Ngươi đến nơi đây làm gì ?
Thiếu niên pháp sư thấy Giang Phong uy nghiêm nhưng hòa ái, khi đối diện cảm giác gần giống với khi bái kiến Bách Tuế Tôn sư, thái độ càng thêm cung kính, nói :
- Bẩm Tôn sư.

Vãn bối phụng ủy thác của một vị trưởng giả, mang hài cốt và di vật của một môn đệ vị ấy về cố hương là Yên Hạ thôn.

Nhưng vì đi lạc trong rừng nên mới đến đây.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Yên Hạ thôn cũng cách nơi đây không xa.

Ngươi cứ đi theo ta.
Thiếu niên pháp sư cả mừng :
- Đa tạ Tôn sư.


Đa tạ Tôn sư.
Giang Phong nhìn đống trang bị dưới đất, mỉm cười nói :
- Ngươi tìm xem có thứ gì cần dùng thì cứ lấy mà dùng.
Thiếu niên pháp sư ngẩn người, rồi rối rít cảm tạ, cúi xuống lựa chọn.

Y chọn được 1 thắt lưng, 1 bao tay và 1 hộ uyển.

Số còn lại, Giang Phong cho sĩ binh khiêng hết về thuyền.

Theo hệ thống quy định, mỗi kiện trang bị có trọng lượng tương đương 10 đơn vị vật tư.

Thêm hơn trăm kiện trang bị vẫn đủ tải trọng của 2 chiếc bè và 2 tiểu thuyền.
Đến bờ sông, Giang Phong gọi 2 chiếc bè và 2 tiểu thuyền vào, rồi Giang Phong, thiếu niên pháp sư và 2 gã hộ vệ lên 1 chiếc tiểu thuyền, mấy chiếc kia chở 2 gã sĩ binh và số trang bị.
Thuyền ngược dòng đi về phía thượng lưu.

Đi được hơn 10 dặm thì đến Yên Hạ thôn.

Giang Phong lệnh cho thuyền ghé vào bến, rồi dẫn thiếu niên lên bờ.
Lão thôn trưởng thấy Giang Phong đến, vội vã chạy ra nghênh đón.

Thôn dân giờ đã đổi đời, cuộc sống tràn đầy hy vọng nên lão thôn trưởng mặt đầy hỉ sắc.

Giang Phong nhìn thiếu niên pháp sư nói :
- Lão là thôn trưởng Yên Hạ thôn.

Ngươi có nhiệm vụ vật phẩm gì thì cứ giao cho lão.
Thiếu niên nãy giờ mãi chú ý quan sát Yên Hạ thôn, thấy cũng là thôn cấp nhưng nơi đây khác hẳn tân thủ thôn.

Dưới bến là thuyền câu đánh cá, trên bờ trẻ con vui đùa chạy nhảy, quang cảnh tràn đầy sức sống.
Nghe Giang Phong gọi, thiếu niên giật mình, nhìn lão thôn trưởng hỏi :
- Lão nhân gia là thôn trưởng Yên Hạ thôn.
Lão thôn trưởng vuốt râu cười nói :
- Nơi đây là Yên Hạ thôn, còn lão là thôn trưởng.

Ngươi nói lão có phải là thôn trưởng Yên Hạ thôn không ?

Thiếu niên đỏ mặt, ấp úng nói :
- Lão nhân gia, có vị trưởng giả nhờ vãn bối mang hài cốt và di vật của đệ tử vị ấy về đây.
Vừa nói vừa lấy bình hài cốt và quyển sách mỏng đưa cho lão thôn trưởng.

Lão nhận lấy, nhìn bình hài cốt một hồi, rồi thở dài nói :
- Tiểu Lâm Bình đây mà.

Hắn là đệ đệ của lão.

Trước đây vì cuộc sống quá khó khăn, hắn rời thôn ra ngoài lưu lãng, quyết tìm cách đổi đời, nào ngờ hơn chục năm biệt tích, đến nay mới có tin tức, mà cũng chỉ còn lại nắm xương tàn.

Ai !
Để mặc lão thôn trưởng than thở, Giang Phong nhìn thiếu niên nói :
- Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể nhận tưởng lệ được rồi đấy.
Thiếu niên đã nghe hệ thống thông báo, vội mở chiếc hộp gỗ chứa tưởng lệ ra.

Bên trong là một chiếc huy chương, hình dáng cổ phác, thiếu niên buột miệng đọc :
“Vân Tiêu huy chương : đặc thù vật phẩm; yêu cầu : không; uy vọng +1.

Thần bí bảo vật, hình dạng cổ phác, tương truyền được truyền lại từ đời thái cổ.”
Lại là đặc thù vật phẩm.

Xem ra số người may mắn không ít a.

Có điều thuộc tính của Vân Tiêu huy chương cũng chỉ thường thường thôi, không có phụ trợ kỹ năng.

Giang Phong cười nói :
- Hay lắm.

Ngươi đeo huy chương này lên là trở thành bát phẩm hương chức, địa vị ngang hàng với thôn trưởng rồi.

Chỉ cần ngươi lập được công lao, được phân phong lãnh địa là trở thành quan viên chính thức.
Thiếu niên ngơ ngác :
- Bát phẩm hương chức … phân phong lãnh địa …

Giang Phong khẽ cười, hỏi :
- Ta xem ngươi với bọn Thiên Long Bang gì đó có hiềm khích.
Thiếu niên hậm hực nói :
- Nào chỉ là hiềm khích không thôi, hận thù không đội trời chung.

Long gia của bọn chúng đã hại nhà vãn bối phải phá sản.

Sớm muộn gì vãn bối cũng diệt Thiên Long Bang của bọn chúng.
Giang Phong cau mày, nói :
- Chỉ dựa vào mình ngươi.

Dù Thiên Long Bang gì đó chỉ là một dân gian thế lực nho nhỏ, nhưng ta không nghĩ một mình ngươi có thể làm gì được bọn chúng.
Thiếu niên cúi mặt, buồn bã nói :
- Vậy phải làm sao … làm sao đây …
Giang Phong khẽ lắc đầu, than thầm, lại ân oán từ hiện thực đây mà, suy nghĩ một lúc, đoạn nói :
- Ngươi muốn đối phó bọn chúng thì phải gây dựng thế lực cho mình.

Khi nào thế lực của ngươi vượt hắn bọn chúng thì việc trả thù mới có cơ hội.
Thiếu niên linh quang nhất thiểm, chợt sụp xuống lạy nói :
- Tôn sư.

Xin Tôn sư hãy giúp vãn bối.
Giang Phong nói :
- Ta cũng không ưa gì bọn chúng.

Nếu như ngươi chưa gia nhập Vạn Niên Cung thì ta sẽ nhận ngươi làm đồ đệ, chuyển chức tế tự kiêm pháp sư.

Nay ngươi đã là môn hạ Vạn Niên Cung, … A a.

Thôi thì tạm nhận ngươi vào Tử Long Học Viện làm học viên vậy.

Khi nào ngươi tốt nghiệp, trở thành văn quan thì ta sẽ có an bài.
Thiếu niên thầm tiếc, tế tự kiêm pháp sư a, nhưng nghĩ lại, nếu không nhập môn Vạn Niên Cung thì sẽ không đến Linh Sơn, sẽ không gặp được thần bí lão nhân, sẽ không tiếp nhận nhiệm vụ, sẽ không đến đây, và cũng sẽ không gặp được Giang Phong, vì thế cũng không đến nỗi quá hối tiếc, liền vội cung kính nói :
- Tạ Tôn sư.
Lúc này, lão thôn trưởng đưa quyển sách mỏng mới nhận được từ thiếu niên cho Giang Phong, nói :
- Đại nhân.

Cái này xử lý thế nào ?
Giang Phong cầm xem :
“Đoán tạo thuật bí phổ : đặc thù vật phẩm; yêu cầu : thôn dân Yên Hạ thôn.

Đoán tạo trang bị, khảm nạm đá quý để tăng thuộc tính trang bị.


Vì trong bí phổ chứa đựng tâm huyết cả đời của đoán tạo đại sư Lâm Bình, nên người được truyền thừa sẽ lập tức trở thành cao cấp đoán tạo sư.”
Trên trang chủ của “Vương Mệnh” không có thấy nói đến “đoán tạo thuật”, khảm nạm trang bị.

Mọi người đều thắc mắc, bởi các trò chơi khác đều có chức năng này.

Hóa ra hệ thống bố trí để Yên Hạ thôn có cơ hội phát triển a.

Nếu không một thôn chỉ có 3 mái nhà nằm sâu tận trong rừng quả là không có ý nghĩa để tồn tại.
Giang Phong ngẫm nghĩ một thoáng, nói :
- Lão đã là thôn trưởng rồi, phải xử lý công việc của thôn.

Ít lâu nữa thôn sẽ thăng cấp, công việc càng nhiều hơn.

Vậy hãy tìm một thôn dân cho học thuật này.
Lão thôn trưởng nghe nói Giang Phong sẽ cho thôn thăng cấp, cả mừng, vội vâng dạ, đi tìm một thôn dân đến.

Giang Phong cho gã học xong, rồi nói :
- Đó là tâm huyết cả đời của Lâm Bình đại sư, không nên để thất truyền.

Tạm thời ngươi hãy đến Tử Long Học Viện để truyền dạy kỹ năng cho mọi người.

Từ nay thôn dân của Yên Hạ thôn đều được miễn phí theo học ở Tử Long Học Viện.
Lão thôn trưởng ngập ngừng nói :
- Đại nhân.

Bản thôn nhìn đi nhìn lại chỉ biết có đánh cá.

Có nên cho người đến Học Viên học các chức nghiệp khác.
Giang Phong gật đầu nói :
- Nên chứ.

Ngươi tuyển thêm 4 người nữa cùng đến Học Viện học nông canh, y dược.

Sau khi học xong trở về thì lại cử người khác đi học tiếp.
Lão thôn trưởng cả mừng, vội đi tuyển người.

Năm thôn dân Yên Hạ thôn cùng nhau lên chiếc tiểu thuyền mà Giang Phong đã cấp cho thôn trước đó.

Xong đâu đấy, Giang Phong lệnh cho thuyền rời bến, tiến về An Phú Trấn.