Vương Mệnh

Chương 380: 380: Lục An Trấn Công Phòng Chiến 3






Lại nói, khi bị ‘cường đạo’ tấn công, Lý Tầm Hoan vì không biết phóng phi đao, có lẽ do chỉ mới sơ xuất giang hồ, học nghệ chưa thành, nên khi đối diện địch nhân khí thế hung hãn, chỉ có thể múa kiếm kháng cự.

Đồng bạn của gã là ‘Dũng Sĩ’ thấy thế, cũng gầm lên một tiếng lớn, nhắm ‘cường đạo’ nhào tới, đại kiếm giơ cao khỏi đầu, toàn lực bổ xuống, có khí thế như muốn nhất kích tất sát, trảm đối phương làm hai đoạn.
Keng.
Đao kiếm chạm nhau.

Một thân người bị đánh bật ra sau.

‘Cường đạo’ thể hình cao lớn hơn ‘Dũng Sĩ’, lực lượng mạnh hơn, đao lại nặng hơn kiếm, thành ra chỉ sau một chiêu, ‘Dũng Sĩ’ đã bị đánh bật trở lại, đồng thời khí huyết chấn động, giảm 1 điểm linh huyết.

Nên biết, trung vị thần như gã chỉ có 17 điểm linh huyết, nên 1 điểm cũng rất quý trọng.

Phía bên kia, Lý Tầm Hoan tình hình còn bi đát hơn, không những giảm huyết mà còn đầu óc quay cuồng, thần trí mông lung, rơi vào trạng thái chóng mặt.

Thấy tình thế nguy ngập, ‘Dũng Sĩ’ cả kinh, vội kéo Lý Tầm Hoan chạy đi, đồng thời quát to :
- Chạy.
Lý Tầm Hoan bị tiếng quát của đồng bạn kinh tỉnh, vội vã lấy hết sức bỏ chạy.

Lúc này không chạy, còn đợi đến lúc nào.

Rõ ràng chiến đấu không lại đối phương, nếu không chạy thì kết quả chỉ có chiến tử đang trường.

Bọn họ vẫn còn rất yếu đời, chưa muốn chết lúc này, cũng như không muốn hy sinh 1 giai vị, 3 cấp.

Cả hai đều đã mười mấy cấp, mỗi thăng 1 cấp không dễ chút nào.
Thế nhưng, đối phương không những lực lượng mạnh, thân thể cao lớn mà tốc độ cũng không chậm (cường đạo thường truy đuổi hay bỏ chạy đều rất giỏi, đó là sở trường của cường đạo, nếu không khó mà cướp của giết người được).

Lý Tầm Hoan vừa chạy được mấy bước thì chợt cảm giác có tiếng gió rít ở phía sau lưng, rồi ‘hự’ một tiếng, phun ra một ngụm máu, lưng bị trúng đao, thân người bị dư lực hất tung về phía trước.

Gã rơi vào tình trạng khinh thương, linh huyết giảm mất 1 phần tư, tốc độ vì thế cũng chậm lại.
‘Dũng Sĩ’ lúc nãy đã kéo Lý Tầm Hoan cùng bỏ chạy, xem như đã tận lực với đồng bạn, lúc này không có ý định quay lại giúp đồng bạn lần nữa, mà càng ra sức chạy nhanh hơn.


Chỉ cần gã có thể chạy nhanh hơn Lý Tầm Hoan thì tiểu mạng của gã gần như đã được bảo toàn.

Lý Tầm Hoan còn cầm cự được đến lúc nào thì gã vẫn còn an toàn đến lúc ấy.
Có điều, người xưa có nói : “Thiên hạ bất chi như ý sự, thập thường cư thất bát bát” (Trong thiên hạ những việc không như ý mười điều hết bảy tám).

Gã ‘Dũng Sĩ’ chỉ mới chạy được mấy chục bước, thì đột nhiên nghe có tiếng gió rít phía sau lưng.

Gã cả kinh, thầm nghĩ đối phương làm sao mà đuổi theo nhanh đến thế.

Vừa nghĩ, gã cũng vừa phản ứng rất nhanh.

Đang chạy, gã lập tức dừng chân, quay bật người lại, đại kiếm trong tay múa tít tạo thành một đạo kiếm quang bảo hộ toàn thân.

Đây là thần kỹ (thần thuật kỹ năng) của gã, mỗi khi thi triển tiêu hao đến 3 điểm Thần lực, bình thường không khi nào sử dụng.

Nhưng lúc này không phải là lúc nghĩ nhiều, phải lo bảo mạng trước đã.
Vừa lúc đó, một đạo thạch tiễn từ xa bắn tới, trúng vào đạo kiếm quang, uy lực chấn cho đạo kiếm quang hoán tản.

Cũng còn may cho gã ta là đạo thạch tiễn sau khi chấn tản kiếm quang thì dư lực cũng không còn, bị phân giải ra thành nguyên tố tản vào không khí.

Tuy hóa giải được nguy cơ, nhưng ‘Dũng Sĩ’ nét mặt chỉ thêm trầm trọng.

Gã đã biết mình đang đối diện với pháp sư, thực lực cao hơn cả gã.

Không biết đối phương có còn ai chưa xuất hiện nữa không ? Thế là nguy rồi !
Quả nhiên, tiếp đó lại có thêm một đạo thạch tiễn từ trong rừng bắn ra, hướng vào gã.

Gã vội thi triển thần kỹ hộ thân, đánh tản đạo thạch tiễn.

Đáng tiếc là tuy phòng ngự được sự tấn công của pháp sư, nhưng một trong hai gã ‘cường đạo’ khi nãy đã đuổi đến, hùng hổ múa đao bổ vào đầu gã.

Như vậy thì cũng có nghĩa là đồng bạn Lý Tầm Hoan đã lành ít dữ nhiều.


Quả nhiên, khi nhìn lại, gã thấy Lý Tầm Hoan đang khó nhọc chống đỡ sự tấn công của gã ‘cường đạo’ còn lại.
Keng.

Keng.

Keng …
Một loạt những tiếng đao kiếm chạm nhau.

Hai cặp đối thủ lăn xả vào nhau chiến đấu.

Cuộc chiến cực kỳ thảm liệt.

Hai gã ‘cường đạo’ hầu như không lo sợ bị thương, cũng không cần thi triển thần kỹ, cứ vung đao chém, chém, rồi lại chém.

‘Cường đạo’ có vũ khí tốt hơn, khôi giáp tốt hơn, lực lượng mạnh hơn, công kích cao hơn, phòng ngự cũng cao hơn.

Do vậy, sau hơn chục chiêu giao thủ, hai gã ‘Dũng Sĩ’ và Lý Tầm Hoan đã cạn kiệt linh huyết, ôm hận ‘hưởng thụ’ cách thức hồi trấn nhanh nhất : hóa bạch quang hồi trấn.
Hai gã ‘cường đạo’, tức Lưu An và Tôn Chấn sau khi giải quyết xong đối thủ, nhìn hai thanh phế kiếm chiến lợi phẩm do đối phương rơi ra, đều lắc đầu thầm chê đối phương nghèo rớt mồng tơi.

Tuy vậy, cả hai cũng thu lấy chiến lợi phẩm, rồi quay lại chỗ bọn Giang Phong, sau đó được Giang Phong thi triển Tế tự thuật chữa thương và hồi phục linh huyết.

Do có sự tồn tại của Giang Phong nên khi chiến đấu hai gã đều không sợ bị thương giảm huyết.

Trên thượng giới không thấy có hồng dược để bổ huyết, có Giang Phong hiện diện là có lợi rất nhiều.
Giải quyết xong hai gã do thám của phía Lục Thủy Trấn, Bích Thủy Thần quốc, Giang Phong quyết định đổi hướng, chuyển sang chỗ trại thổ phỉ ở gần biên giới.

Khi gần đến nơi, Giang Phong bảo bọn Lưu An, Tôn Chấn :
- Bỏ vải che mặt, sử dụng hai thanh phế kiếm chiến lợi phẩm đến khiêu khích bọn thổ phỉ, sau đó dụ bọn chúng đuổi theo chạy về phía địch trấn.
Lưu An hỏi :

- Đại nhân định dụ cho bọn thổ phỉ và bọn dị nhân ở địch trấn đánh nhau ?
Giang Phong gật đầu nói :
- Đúng thế.

Sau khi xong việc các ngươi hãy lập tức về đây hội hợp.
Cả hai vâng dạ đi đến trước cổng trại thổ phỉ, múa kiếm chỉ vào bên trong quát lớn :
- Bớ bọn thổ phỉ hãy nghe đây.

Bọn ta phụng mệnh Bích Thủy Thần quốc đến đây bình định xứ này.

Các ngươi mau mau hạ vũ khí quy thuận.

Bằng không đại quân kéo đến, kê khuyển không còn.
Im ắng.

Không gian chợt im ắng khác thường.

Trong trại đang nhộn nhịp ồn ào cũng lập tức chìm vào im ắng.

Hồi lâu, bên trong trại mới có tiếng gầm lên :
- Đáng chết.

Kẻ nào dám đến đây vuốt râu hùm ? Chán sống rồi sao ?
Lưu An ngửa cổ cười ha hả, quát trả :
- Gia gia ngươi đang ở ngoài này.

Các ngươi có chịu quy hàng hay không ? Nếu không, đại quân kéo đến, kê khuyển không còn.
Bên trong trại lại có tiếng quát tháo inh ỏi :
- Đáng chết.

Thật là đáng chết.

Nhị đầu lĩnh, tam đầu lĩnh.

Mau xuất trại giải quyết mấy gã ngông cuồng đó cho ta.

Dạy cho bọn chúng một bài học, để bọn chúng biết rằng không thể tùy tiện vuốt râu hùm.

Tiếp đó, cổng trại mở ra.

Nhị đầu lĩnh và tam đầu lĩnh suất lĩnh 10 gã lâu la xuất trại, hùng hổ xông đến chỗ bọn Lưu An.

Cả hai vội vã tháo chạy, không quên vừa chạy vừa mắng chửi khiêu khích đối phương.

Bọn thổ phỉ nổi giận đùng đùng, vừa quát tháo vừa đuổi theo bén gót.

Cả bọn vừa chạy vừa đuổi, chạy về hướng Lục Thủy Trấn.
Giang Phong thấy kế hoạch hữu hiệu, liền bảo Giang Thạch Khê về Lục An Trấn suất lĩnh 3 đội thần binh đến đây hội hợp, và gọi thêm cả lão vu sư Chu Đức.
Hồi lâu, bọn Lưu An quay trở lại, bẩm báo :
- Đại nhân.

Bọn thổ phỉ đã mắc mưu, hiện đang đánh nhau với bọn dị nhân ở Lục Thủy Trấn.
Giang Phong gật đầu hài lòng, khen ngợi hai gã, hứa ghi công đầu.

Lát sau, Giang Thạch Khê cũng dẫn thần binh đến hội hợp, và Giang Phong ra lệnh tấn công trại thổ phỉ.

Lúc này thực lực của trại thổ phỉ chỉ còn lại một nửa, là thời cơ thuận lợi nhất.

Trong trại chỉ còn lại gã đại đầu lĩnh là thượng vị thần, cùng với 10 gã lâu la là hạ vị thần, thực lực yếu hơn bọn Giang Phong rất nhiều.
Mệnh lệnh vừa truyền, Giang Thạch Khê vội suất lĩnh thần binh tấn công vào trại.

Cổng trại bằng gỗ rất thô sơ, chỉ sau mấy lượt bổ đao chặt phá của chúng thần binh là đã bị phá hủy.

Chúng thần binh lập tức ùa vào trong trại, cùng bọn thổ phỉ lâu la giao chiến.

Giang Phong và bọn Lưu An, Tôn Chấn, Chu Đức cũng theo sau, vào trại.

Bên trong trại có tiếng gào thét :
- Kẻ nào ? Kẻ nào dám đến vuốt râu hùm ? Không sợ chết hay sao ? Vậy thì hãy nếm thử đao của bản đại vương !
Sau đó, một gã đại hán rậm râu, vận áo hở ngực, hoàn toàn có dáng vẻ thổ phỉ (gã ta vốn là thổ phỉ mà), toàn thân phỉ khí, tay cầm một thanh đại đao to lớn, hùng hổ từ trong Tụ Nghĩa Sảnh ở giữa trại xông ra.

Trông sắc mặt gã ta đang vô cùng phẫn nộ.

Một gã thượng vị thần, lại đang phẫn nộ, hậu quả tất nhiên khủng bố.