Lại nói, sau khi kiểm kê chiến lợi phẩm hoàn tất, Giang Phong đến Thành chủ phủ giao nhiệm vụ, hy vọng sau mấy ngày khó nhọc sát quái, tưởng lệ sẽ khả quan.
Nhiệm vụ yêu cầu gặp Thành chủ Lưu Vân Thành để báo kết quả và nhận tưởng lệ.
Giang Phong đến Thành chủ phủ, được thành vệ quân đưa vào nội phủ.
Bước vào trong mới biết, bên trong đường ngang ngõ tắt phức tạp giống như một mê cung vậy.
Quanh qua quanh lại mấy lượt, thành vệ quân mới đưa Giang Phong đến trước một gian phòng trên lầu.
Gõ cửa thật nhẹ, bên trong lại truyền ra một giọng nói bực bội :
- Hừ.
Kẻ nào đấy ? Không thể để cho ta yên tĩnh được hay sao hả ?
Thành vệ quân cung kính nói :
- Thành chủ đại nhân.
Có một vị mạo hiểm giả đến hồi báo kết quả nhiệm vụ.
Ở hạ giới, người chơi vì sau khi tử vong có thể trọng sinh nên được NPC gọi là ‘dị nhân’.
Còn trên thượng giới, cả NPC và người chơi đều có thể trọng sinh, do đó người chơi được NPC gọi là ‘mạo hiểm giả’, tức là những người ưa thích mạo hiểm, thường xuyên chạy đây chạy đó, thường xuyên vào rừng sâu núi thẳm sát quái.
Thành chủ đại nhân ngạc nhiên nói :
- A ! Bản thành xuất hiện mạo hiểm giả rồi sao ? Được.
Vào đi.
Nhẹ nhàng mở cửa phòng, thành vệ quân thỉnh Giang Phong vào bên trong, rồi đóng cửa lại, quay về cương vị.
Giang Phong bước vào trong phòng, nhìn quanh một lượt.
Lớn ! Thật vô cùng lớn ! Đó là cảm giác đầu tiên của Giang Phong khi bước vào trong phòng.
Đây là phòng làm việc, hoặc cũng có thể là thư viện.
Xung quanh tường đều là những kệ sách, bên trên bày đầy thư tịch, quyển trục, ngọc phả, … nhiều đến mức Giang Phong nghi ngờ dùng cả đời người cũng chưa chắc đã đọc hết.
Mà cũng phải, nơi đây là chỗ của thần linh mà.
Thần linh sinh mạng dài vô tận, đọc mãi rồi cũng hết thôi.
Giữa phòng có một chiếc bàn nhỏ, xung quanh có mấy chiếc ghế.
Lưu Vân Thành chủ đại nhân đang ngồi ở đó, trên bàn trước mặt là một quyển sách dày hơn gang tay.
Giang Phong quan sát Lưu Vân Thành chủ đồng thời Lưu Vân Thành chủ cũng quan sát Giang Phong.
Lưu Vân Thành chủ là một vị nữ thần, dung mạo mỹ lệ phi phàm, làn da trắng như tuyết phản xạ u u lãnh quang, khóe mắt không hề lưu chút dấu vết của thời gian, thậm chí cả thanh âm cũng trong trẻo dị thường.
Dù vậy, Giang Phong cũng biết rằng đại mỹ nữ trước mặt đây tuổi tác phải tính bằng số vạn.
Dù sao cũng là một vị đại thần cấp nhân vật kia mà.
Sau khi giao nhiệm vụ quyển trục cho Lưu Vân Thành chủ, Giang Phong nói :
- Thành chủ đại nhân.
Ban đầu ta chỉ lĩnh nhiệm vụ viện trợ Thái Vân thôn đánh đuổi số thần thú đến công thôn.
Nhưng sau đó thôn trưởng Thái Vân thôn lại nhờ ta đi thám thính tình hình bọn thần thú.
Kết quả, ở trên đỉnh núi ta đã phát hiện được vật này.
Lưu Vân Thành chủ cầm quyển trục trên tay, nói :
- Quyển trục này phải là thượng vị thần trở lên mới có thể mở ra được.
Xem ra đối tượng ít nhất cũng là thượng vị thần.
Giang Phong nghe nói, trong lòng mừng thầm vì không đụng độ kẻ địch lợi hại đó.
Nếu là thượng vị thần, bọn Giang Phong chỉ có thể toàn lực vây đánh, bất kể tổn thất may ra mới có chút cơ hội thắng lợi, thậm chí cơ hội đó là rất nhỏ.
Lưu Vân Thành chủ thu nhập một ít Thần lực vào bên trong quyển trục.
Lát sau, quyển trục được giải phong.
Lưu Vân Thành chủ mở ra xem, rồi cau mày nói :
- Thật đáng ghét.
Bọn chúng vẫn chưa từ bỏ mộng tưởng xâm chiếm bản thành cơ à.
Hóa ra là âm mưu của đối thủ nhằm công chiếm Lưu Vân Thành.
Có điều chiến tranh giữa các đại thần quốc, giữa các vị đại thần, với thực lực của Giang Phong lúc này không đủ khả năng xen vào.
Giang Phong chỉ quan tâm đến sự phát triển lĩnh địa của mình mà thôi.
Lưu Vân Thành chủ đọc xong rồi, chợt quay sang nói với Giang Phong :
- A ! Dũng sĩ của chúng ta.
Không ngờ cậu có thể hoàn thành được nhiệm vụ khó khăn như thế này.
Thật là khiến ta kinh ngạc mà ! Ta thật muốn biết cậu còn có thể mang đến cho chúng ta những kỳ tích nào nữa đây.
Nghe nói như thế, Giang Phong bất giác giật mình.
Những lời này sao mà giống các nhân vật đại phản diện trong điện ảnh thường hay nói khi muốn lừa người khác đi chịu chết.
Không nghe thấy ! Không nghe thấy ! Cứ xem như là không nghe thấy đi.
- Do cậu đã hoàn mỹ hoàn thành nhiệm vụ, phát hiện được âm mưu của Bích Thủy Thần quốc.
Ta đại diện Lưu Vân Thần quốc tưởng lệ cậu 6 điểm cống hiến trị.
Ngoài ra, ta cũng có thể tặng thêm cho cậu một chiến mã.
Bất quá …
Giang Phong vội lắc đầu nói :
- Ta không cần chiến mã.
Ta vừa bắt được một đầu Kim Sí Đại Bàng, chỉ cần thuần phục được nó là ta sẽ có được phi hành tọa kỵ, không cần chiến mã làm gì nữa.
Lưu Vân Thành chủ chăm chú nhìn Giang Phong, ngạc nhiên nói :
- Kim Sí Đại Bàng là cao đẳng thần thú, ấu niên kỳ đã là trung vị thần, thành niên kỳ là cao vị thần, thậm chí thượng vị thần.
Bắt được nó không phải dễ dàng nha.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Chỉ may mắn thôi mà.
Lưu Vân Thành chủ gật đầu nói :
- Đúng là cậu may mắn thật đấy.
Nhưng Kim Sí Đại Bàng không dễ gì thuần phục đâu.
Cao đẳng thần thú, ít nhiều cũng có linh tính và cũng cao ngạo lắm đấy.
Giang Phong nói :
- Từ từ rồi cũng có lúc thành công thôi.
Lưu Vân Thành chủ ngẫm nghĩ giây lát, rồi nói :
- Thôi được rồi, nếu cậu hoàn thành nhiệm vụ, ta có thể tưởng lệ cho cậu một ‘vòng linh thú’, có thể giúp cậu thu phục Kim Sí Đại Bàng.
‘Vòng linh thú’ đối với phổ thông thần linh thì quý, nhưng với đại thần thì chỉ là đồ chơi mà thôi, chẳng có tác dụng gì đáng kể.
Giang Phong nói :
- Đại nhân cho biết nhiệm vụ trước đi.
Nếu như không quá khó thì ta sẽ nhận.
Lưu Vân Thành chủ nói :
- Ta hiện tại đang có một nghiên cứu dở dang, không thể rời đi.
Nhưng cũng không thể để mặc cho gã gian tế của Bích Thủy Thần quốc lộng hành được.
Cậu hãy giúp chúng ta tiêu diệt gã.
Giang Phong lắc đầu nói :
- Gã ta ít nhất cũng là thượng vị thần nha.
Ta bất quá chỉ là cao vị thần, lại thuộc phụ trợ hệ, thuộc hạ tuy cũng có những chỉ là trung vị thần, hạ vị thần, làm sao đủ sức đối phó gã ta.
Chỉ cần gã ta phóng ra vài đạo Thần thuật, chúng ta có thể toàn thể trận vong đó nha.
Lưu Vân Thành chủ mỉm cười nói :
- Không vấn đề gì đâu.
Ta đương nhiên không thể để cậu tự mình đối phó một gã thượng vị thần.
Nói xong, trên tay Lưu Vân Thành chủ xuất hiện một hắc sắc quyển trục.
Trao quyển trục cho Giang Phong, Lưu Vân Thành chủ không cho biết nó có tác dụng thế nào, chỉ bảo Giang Phong khi gặp gã gian tế kia thì mở ra.
Giang Phong ngẫm nghĩ hồi lâu, quyết định liều một trận, tạm tin lời của Lưu Vân Thành chủ và tiếp nhận nhiệm vụ.
Rời Lưu Vân Thành, bọn Giang Phong một lần nữa quay lại ngọn núi kia.
Dù là không phải lần đầu đến đây, nhưng mỗi khi nhìn đám thần thú trên núi, Giang Phong đều cảm thấy hưng phấn.
Phải, rất hưng phấn.
Đám thần thú kia quả là một ‘bảo tàng’ di động nha.
Vừa cung cấp kinh nghiệp trị, vừa cung cấp nguyên tài liệu.
Trước đây, ở Văn Đức lĩnh địa chỉ xuất hiện vài con sói hoang, Giang Phong đã xem là bảo bối.
Đằng này ở đây có rất nhiều quái, đủ mọi chủng loại.
Thật ra bởi vì bọn Giang Phong còn ‘nghèo’, còn ‘yếu’ nên mới xem đám thần thú đó là bảo bối.
Chứ nếu như Giang Phong mà tiến giai lên đến đại thần, kiến tạo được Thần quốc cho mình thì sẽ không đến nỗi xem bọn chúng là bảo bối nữa.
Người xưa có câu ‘Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội’.
Đám thần thú trên núi đúng là không may, liên tục bị đồ sát, gào rống không ngừng.
Sau khi chết còn bị bọn Giang Phong lột da rút gân, cắt xương lóc thịt, sợ rằng ở dưới mười tám tầng địa ngục cũng chỉ như thế mà thôi.
Có kẻ khổ đương nhiên cũng có người vui sướng.
Giang Phong thấy đẳng cấp thăng thật nhanh, nguyên tài liệu ngày càng nhiều, nên rất vui vẻ.
Sau khi tiến lên gần đến đỉnh núi, số nguyên tài liệu thu được đã mang về cho Giang Phong vài chục hạ phẩm ngọc thạch (sát quái một lúc là Giang Phong lại phải về thành bán bớt nguyên tài liệu cho các thương điếm).
Còn về đẳng cấp, Giang Phong đã đạt đến 12 cấp, chỉ cần thăng thêm 1 cấp nữa thôi là tiến giai thành thượng vị thần.
Long nhi cũng đã đạt 6 cấp, trở thành cao giai bán thần.
Bọn Lưu An, Tôn Chấn, Ngô Bang, Giang Thạch Khê thì khỏi nói, là những người công kích trực tiếp, nên được hưởng kinh nghiệm nhiều nhất, đều đã thăng được 2, 3 cấp.
Bọn họ đẳng cấp cao, nên đương nhiên thăng cấp chậm hơn.