Vương Mệnh

Chương 339: 339: Ngoại Hiệu Của Ngưu Ma Nhân Lô Lô






Trên thượng giới không chỉ có nhân thần, mà còn có rất nhiều chủng tộc khác nữa.

Về nguyên tắc, dưới hạ giới có những chủng tộc nào thì trên thượng giới cũng có các vị thần thuộc những chủng tộc ấy.

Ví dụ Hồ tộc – Hồ thần, Ngưu tộc – Ngưu thần, Hải tộc – Hải thần, … Những vị thần không thuộc nhóm nhân thần được gọi chung là yêu thần.

Ngoài ra, những vị nhân thần và yêu thần tu luyện theo ma đạo tách thành một nhóm riêng, gọi là ma thần.
Ngưu thần có hai chi : một chi thuộc nhóm yêu thần, vẫn gọi là Ngưu thần; một chi thuộc nhóm ma thần, nên còn gọi là Ngưu ma thần.

Ngưu tộc tín phụng Ngưu ma thần được gọi là Ngưu ma tộc, và tộc trưởng của Ngưu ma tộc gọi là Ngưu ma vương.

Có nhiều Ngưu ma tộc nên cũng có nhiều Ngưu ma vương.

Cũng giống như những yêu tộc khác, ngưu ma tộc dân tu luyện nghìn năm mới có thể hóa hình, biến thành nhân hình, từ đó mới được gọi là ngưu ma nhân.

Do đó, đã được gọi là ngưu ma nhân thì tối thiểu phải là hạ vị thần.

Ngưu ma nhân Lô Lô chính là hạ vị thần.
Ngưu ma tộc là một trong những chủng tộc dũng mãnh oai võ nhất trong số các trí tuệ chủng tộc trên thượng giới.

Ngưu ma nhân do lực lượng quá mạnh mẽ, cũng là những chiến sĩ dũng mãnh nhất trong số những chiến sĩ đồng giai đồng cấp.

Có điều, rất nhiều vị thần đối với khái niệm ‘trí tuệ chủng tộc’ của bọn họ tỏ ý nghi ngờ.

Nhân vì cuộc sống của Ngưu ma tộc còn rất nguyên thủy, bọn họ sống quần cư từng nhóm nhỏ theo kiểu tiểu bộ lạc.

Hơn nữa, tính cách nóng nảy xung động khiến bọn họ trông giống ‘mãnh thú’, chứ không giống với một ‘trí tuệ chủng tộc’.

Bọn họ chỉ có chút xíu quan hệ với khái niệm ‘trí tuệ’ ở chỗ có lòng tự tôn và tự hào chủng tộc rất mạnh mẽ.


Mà những thứ đó lại thường là nguyên nhân chủ yếu khiến bọn họ gây ra những hành động ngu ngốc, có hại cho bản thân.
Ngưu ma nhân Lô Lô ngăm ngăm đen, thân hình cao lớn cường tráng, cơ bắp lực lưỡng, dáng vẻ trông rất dũng mãnh.

Giang Phong không tin rằng đội thần binh cùng gã cận chiến có thể chiếm được ưu thế.

Cũng may đội thần binh không chỉ biết có cận chiến.

Và Giang Phong cũng không có ý định xung đột với ngưu ma nhân Lô Lô.
Lão già và ngưu ma nhân Lô Lô đuổi theo nhau, ngày càng chạy đến gần.

Lão già luôn miệng kêu cứu mạng, nhưng bọn Giang Phong giả như không nghe thấy.

Bọn Giang Phong không phải là nhân viên cứu hộ.

Mà cho dù các nhân viên cứu hộ cũng không phải gặp ai cũng cứu.
Đột nhiên, ngưu ma nhân Lô Lô lên tiếng, và câu nói đầu tiên của gã khiến bọn Giang Phong sửng sốt, đầu óc hỗn loạn, không nói nên lời.

Gã cũng lớn tiếng kêu :
- Cứu mạng a.
Lão già kêu cứu mạng, ngưu ma nhân Lô Lô cũng kêu cứu mạng.

Vậy thì … Bọn Giang Phong nhìn về phía sau ngưu ma nhân Lô Lô, không thấy ai cả.

Bọn họ bị ai đuổi đánh mà phải kêu cứu nhỉ ? Giang Phong rất ngạc nhiên.
Khi cả hai chạy qua khỏi chỗ bọn Giang Phong ẩn núp, Giang Phong mới phát hiện đối tượng đang đuổi theo bọn họ - một bầy thỏ.

Theo quan niệm của Giang Phong, thỏ phải ngoan ngoãn, hiền lành, dễ thương.

Nhưng những con thỏ trước mắt xem ra chẳng liên quan chút nào với những khái niệm trên.


Chúng đang nhe nanh múa vuốt đuổi theo ngưu ma nhân Lô Lô và lão già kia.
Ngưu ma nhân Lô Lô đang múa may một thanh mộc côn, mà thanh mộc côn đó hoàn toàn có thể dùng làm cột nhà.

Bất quá, chủ nhân của thanh mộc côn đó lại đang chạy cuống cuồng, kêu cứu mạng chỉ vì một bầy thỏ.
Bầy thỏ đuổi sát phía sau, luân phiên thượng trận, phóng tới, chồm lên, rồi cắn.

Bọn chúng sử dụng hàm răng nhỏ bé của mình cắn vào người ngưu ma nhân Lô Lô, đuổi đến nỗi kê phi cẩu khiếu, à không, thố phi ngưu khiếu, mỗi cắn một lần, ngưu ma nhân Lô Lô lại bị thêm một vết thương, tuy không sâu nhưng cũng đủ chảy máu.
Nghe nói Ngưu ma tộc là một chủng tộc kiêu ngạo tự tôn.

Nhưng tại phương diện này, ngưu ma nhân Lô Lô hẳn là dị loại.

Bị bầy thỏ đuổi đánh, đã bỏ chạy cuống cuồng, mà còn lớn tiếng kêu cứu mạng.

Nếu Ngưu ma thần mà nhìn thấy cảnh này, không biết nên khóc hay nên cười.
Bầy thỏ kia hẳn có điều gì đó bất thường, Giang Phong nghĩ vậy nên vội sử dụng ‘Chân thật chi nhãn’ lần nữa :
“Thỏ điên, đẳng cấp 15, là loài ăn cỏ, nhưng cũng thỉnh thoảng đổi sang ăn thịt.”
Hóa ra bầy thỏ này là thần thú, trung giai hạ vị thần, lại có đến 5 con, khiến cho ngưu ma nhân Lô Lô không chống nổi phải bỏ chạy.

Thần thú không giống yêu tộc, không có đủ linh trí, không phải trí tuệ chủng tộc, nên dù trở thành hạ vị thần cũng không thể hóa hình.

Lúc này có lẽ bọn chúng đang thèm ăn thịt chăng.
Trong lúc Giang Phong đang suy nghĩ, bọn ngưu ma nhân Lô Lô lại tiếp tục chạy tới trước.

Giang Phong chợt nhận ra bọn họ đang chạy về hướng Văn Đức lĩnh địa.

Suy tính thật nhanh, Giang Phong truyền lệnh chiến đấu.

Đội thần binh nhanh chóng giương cung lắp tên, nhắm vào bầy thỏ.


Dưới sự chỉ huy của Giang Phong, chúng thần binh tập trung nhắm vào 2 con thỏ có vẻ hung hãn nhất.
Cung tên của đội thần binh, ngay cả trung vị thần như Hải thần – Ngư Tinh còn phải ngại, huống gì bầy thỏ điên kia.

Một loạt tên 5, 6 mũi xuyên qua thân thể khiến chúng trọng thương.

Mà do thân thể không lớn, bị nhiều mũi tên xuyên qua, nên không thể chạy được nữa.

Biến cố bất ngờ khiến bọn ngưu ma nhân Lô Lô và bầy thỏ đều sửng sốt.
Một loạt tên nữa lại bắn ra, khiến hai con thỏ khác lại trọng thương.

Thấy ngưu ma nhân Lô Lô đã dừng lại, sợ gã tham chiến giành mất kinh nghiệm trị, Giang Phong vội xuất chiêu.
- Ngũ lôi chính khí.
Một đạo lôi điện từ đầu quyền trượng phóng ra, chụp xuống chỗ bầy thỏ.

Lôi minh điện thiếm, sấm chớp liên hồi.

Chiêu này chính là ‘Thiên phạt’ của Giang Phong, nhưng không thông qua Thiên đàn khuếch đại lực lượng nên uy lực không lớn lắm.

Dù vậy, Giang Phong là cao vị thần, công kích lực cũng đủ sát tử 4 con thỏ đã bị trọng thương, và làm con còn lại thọ thương.

Tiếp đó, loạt tên thứ ba kết liễu con còn lại.
Giải quyết xong bầy thỏ, Giang Phong phái hai gã thần binh đi ra thu thập chiến lợi phẩm.

Do thân thể đã bị Ngũ lôi làm cho cháy đen, bọn Giang Phong chỉ thu được 5 cặp răng thỏ, 5 bộ xương thỏ và 5 viên nội đan.

Thần thú thì cũng là thần, khá gần với yêu tộc nên chỉ cần tu luyện trên nghìn năm là có nội đan.

Bọn chúng chỉ không có đủ linh trí để vận dụng các đặc tính của nội đan mà thôi.
Thấy bầy thỏ đã bị tiêu diệt, ngưu ma nhân Lô Lô vỗ ngực tỏ vẻ nhẹ nhõm, rồi hướng về Giang Phong vừa gãi đầu vừa cười hềnh hệch nói :
- Cám ơn đại nhân đã cứu Thiên hạ vô địch Thiên thượng vô song Kinh thiên động địa Khoáng cổ tuyệt kim Anh hoa trí tuệ Ngọc thụ lâm phong Trung can xích đảm Nghĩa bạc vân thiên Mãn phúc kinh luân Dũng quán tam quân Túc trí đa mưu Tài cao bát đấu Quyền đả đông sơn kim mao hổ Cước đạp tây hải hắc lân long Bản thế phiên phiên giai công tử Thượng giới hào hiệp mĩ thiếu ngưu Đệ nhất đại anh hùng đại hào kiệt đại hiệp sĩ Ngưu khí xung thiên Hãn ngưu oai dũng Khí tráng như ngưu Tiểu thí ngưu đao Trầm ngưu lạc nhạn Long phi ngưu vũ ngưu ma nhân Lô Lô ta.
Nhìn ngưu ma nhân Lô Lô, Giang Phong chợt hiểu ra tại sao có xứ người ta gọi những kẻ vỗ ngực tự phụ, lớn tiếng khoe khoang là ‘xuy ngưu’.

Ngưu ma nhân Lô Lô phát huy truyền thống đến cực điểm, quả là danh bất hư truyền.
Lão gia kia cũng dừng lại, đến trước Giang Phong khom lưng vái chào, cung kính nói :
- Tiểu nhân là Thủy Tịnh, cảm tạ đại nhân đã cứu mạng.

Giang Phong hỏi :
- Các ngươi làm sao mà bị một bầy thỏ truy đuổi như thế ?
Lão già chỉ vào gã ngưu ma nhân Lô Lô hậm hực nói :
- Gã … chỉ tại gã tất cả.

Tiểu nhân đang đi trên đường, bỗng đâu gã nhảy ra đòi tiểu nhân nạp tiền mãi lộ.

Tiểu nhân đương nhiên không chịu.

Đôi bên cãi cọ một lúc thì gã trong lúc nhảy nhót ba hoa vô tình đạp nát một củ cải bên đường, làm cho đám thỏ nổi giận đuổi đánh.

Tiểu nhân bị vạ lây.
Không ngờ sự tình là vậy.

Giang Phong nhìn ngưu ma nhân Lô Lô mỉm cười hỏi :
- Hóa ra ngươi thu tiền mãi lộ.

Chúng ta có cần giao nạp tiền mãi lộ không ?
Ngưu ma nhân Lô Lô gãi đầu gãi tai, ngượng ngùng nói :
- Ta … ta chỉ đùa với lão ta thôi.

Ta làm sao dám đùa với đại nhân.
Giang Phong bật cười.

Hỏi han một lúc, Giang Phong hỏi thăm lão già về tình hình trong vùng thì được biết nơi đây là một hòn đảo nằm ngay cửa sông.

Phía bên này gần bờ hơn nên còn nhìn thấy được bờ đối diện.

Còn phía bên kia hòn đảo chỉ có thể thấy được trời nước mênh mông.

Lão già chưa đi xa bao giờ nên cũng chỉ biết được tình hình khu vực quanh đây - vùng đất phía tây bằng phẳng, có nhiều rừng và bãi lầy ven sông, ít mãnh thú.

Còn ở phía đông hòn đảo là vùng đồi núi, rừng rậm, nhiều mãnh thú rất nguy hiểm, lão chưa đến đó bao giờ nên không biết rõ.