Vương Mệnh

Chương 331: 331: Đại Chiến Ngân Châu Trấn






Ngân Châu Trấn, thủ phủ của Ngô Việt quốc.
Các lộ liên quân hơn 2 vạn rưỡi nhân mã tụ tập bên ngoài trấn, khắp nơi toàn người là người, bao vây kín kẽ bốn phía.

Mỗi mặt có hơn 6.000 người trấn giữ cũng đã tương đương với toàn bộ quân dân trong trấn rồi.

Tình thế Ngân Châu Trấn nghìn cân treo sợi tóc, nguy ngập vô cùng.
Bên trong trấn, hơn trăm người chơi đang ra sức chỉ huy quân dân bố trí cạm bẫy, xây dựng các tuyến phòng ngự.

Giáo trường trong trấn cũng đang hoạt động hết công suất, chuyển chức sĩ binh cho tất cả những cư dân nào có thể chuyển chức được.

Từ khi tin thất trận ở Lư Khê Trấn được truyền về, Giáo trường đã liên tục hoạt động không ngừng nghỉ, và đến giờ Ngân Châu Trấn cũng đã chuyển chức được gần 3.000 tân binh.

Đó đã là mức giới hạn cao nhất, bọn họ đã tận dụng tất cả, trong trấn không còn cư dân nào có thể chuyển chức thành sĩ binh được nữa.
Trong Nha Phủ, Long Tại Thiên cùng một đám thủ hạ đang rất khẩn trương.

Tình hình đối với Ngô Việt quốc hiện đang vô cùng bất lợi.

Hơn 2 vạn rưỡi địch quân đang ở bên ngoài, trong trấn lại chỉ có chưa đến 3.000 tân binh, tình thế quá rõ ràng.

Nhiều gã trong bọn không ngớt cằn nhằn :
- Thật là hiếp người quá đáng mà.

Bọn chúng một lúc kéo đến hơn 3 vạn người, trong khi toàn thể quân dân của bản quốc còn chưa đến 1 vạn.

Làm sao chống nổi chứ.

Thật là hiếp người quá đáng.
- Ta đã bảo đừng tùy tiện đi đánh người khác, vậy mà các ngươi không ai chịu nghe.

Giờ đã thấy hậu quả chưa.
- Giờ nói ra còn có ích lợi gì nữa.

Mau tìm biện pháp đi.
- Còn biện pháp gì nữa.

Dù chúng ta có đầu hàng, chưa chắc địch nhân đã đồng ý.

Chỉ còn cách quyết chiến mà thôi.
Nói đến đây, chúng nhân quay nhìn Ngô Việt quốc chủ Long Tại Thiên.

Gã ngồi chính giữa, sắc mặt âm trầm, nãy giờ không nói tiếng nào.


Một gã thủ hạ thân tín hỏi :
- Đại ca.

Bọn họ hồi đáp thế nào ?
Long Tại Thiên nói :
- Bọn họ bảo chúng ta cố gắng cầm cự tối thiểu nửa giờ.

Trước nửa giờ mà bản trấn thất thủ, bọn họ sẽ bỏ mặc.
Gã thủ hạ kia sầm mặt nói :
- Không ngờ hệ thống còn bày ra trò này, thật là làm khó chúng ta mà.
Một gã khác lại hỏi :
- Đại ca.

Vậy giờ chúng ta phải làm sao ?
Long Tại Thiên hừ lạnh một tiếng, nói :
- Còn sao nữa.

Phải cố cầm cự thôi.

Cầm cự cho đến khi có viện binh.
Đức Hào, một trong ‘chúng thần đào vong’ và cũng là cánh tay phải của Long Tại Thiên, nói :
- Chúng ta dựa vào địa lợi, cố thủ nửa giờ cũng không đến nỗi không làm được.

Mọi người cố gắng lên, qua được trận này, chúng ta sẽ trở thành bá chủ cả vùng.

Đến lúc đó sẽ đến phiên chúng ta đi hiếp đáp kẻ khác.
Nghĩ đến tương lai huy hoàng, cả bọn lấy lại được tự tin, cùng nhau bàn bạc việc chống giặc.

Long Tại Thiên thấy thế, thầm hài lòng.
Trong khi đó, liên quân ở bên ngoài trấn, vì nhân số quá đông nên bố trí đội hình tấn công có hơi mất thời gian.

Linh Sơn quốc chủ không sử dụng chiến thuật gì đặc biệt, chỉ chia toàn quân ra làm bốn toán dàn ra khắp bốn phía Ngân Châu Trấn, chờ hiệu lệnh thì đồng loạt tràn lên tấn công.

Y quyết định dùng biển người tràn ngập cả Ngân Châu Trấn.
Khi đã dàn quân xong xuôi, Linh Sơn quốc chủ cao giọng động viên toàn quân :
- Ngân Châu Trấn đã ở trước mặt.

Thanh danh lợi lộc đã ở trước mặt.

Mọi người cố gắng lên.
Chúng nhân bị mấy lời nói đó thích khích đến độ huyết khí bừng bừng.

Con người ta sống trên đời, có mấy ai không ham danh với lợi.


Đằng này lại danh lợi song thâu.

Do đó ai nấy phân phân hưởng ứng :
- Không diệt Ngô Việt quốc, quyết không rút lui.
- Ngô Việt quốc là thứ gì chứ.

Bất quá cũng chỉ là một đám thủ hạ bại tướng mà thôi.
- Tiêu diệt bọn chúng.
- Vì danh lợi … à không, vì chính nghĩa, tiêu diệt Ngô Việt quốc.

Linh Sơn quốc chủ nhận thấy sĩ khí dâng cao, hài lòng truyền lệnh :
- Tấn công.
Hơn 2 vạn rưỡi nhân mã chia làm bốn hướng, đồng thời phát động tấn công.

Bên trong trấn, hơn trăm người chơi ẩn núp sau các kiến trúc, đối diện biển người hùng hổ tràn vào, không ngớt nhìn nhau, chợt thấy lạnh cả người.

Long Tại Thiên, Đức Hào, Mai Lan Phương, … những thủ lãnh của Ngô Việt quốc phải liên tục hò hét cổ vũ sĩ khí, điều động chúng thủ hạ chia nhau chỉ huy NPC sĩ binh – tân binh tổ chức phòng thủ.
- Tấn công.
- Xung phong.
- Giữ vững đội hình, từ từ tiến tới.
- Sát.

Toàn trường cực kỳ náo loạn.

Người chơi tự do thì lũ lượt xông lên, quyết trở thành người đầu tiên vào được trong trấn để có thể dương danh thiên hạ.

Còn quân đội các nước thì dưới sự thống lãnh của chúng quốc chủ, theo thứ tự tràn lên tấn công.

Trước sự công kích liên tục của hàng vạn người, cổng trấn, tường trấn chẳng đứng vững được bao lâu là đã bị phá hủy.

Bên trong trấn cũng có cung thủ, nhưng chỉ có vài chục người (NPC sĩ binh – tân binh không có cung thủ, chỉ có người chơi sử dụng cung tên), đối diện hàng vạn địch nhân chẳng phát huy được chút tác dụng nào.

Liên quân chủ lực công kích tây môn, phá hủy cổng trấn xông vào trước tiên.

Những đạo quân còn lại cũng ngay sau đó phá hủy được cổng, tường trấn mà xông vào.

Chiến tuyến toàn phương vị, chiến đấu diễn ra ở khắp mọi hướng, khắp mọi nơi.

Toàn Ngân Châu Trấn ngập chìm trong khói lửa chiến tranh.

Các lộ liên quân như nước vỡ bờ, theo các chỗ tường rào bị phá hủy tràn vào trong trấn.

Chỉ trong chốc lát, bên trong trấn đã toàn người là người.

Tiếng quát tháo chém giết kinh thiên động địa.

Quần hào liên quân gặp người chơi là chém, gặp nhà cửa là phá, gặp NPC cư dân là bắt.

Bọn họ giết sạch, phá sạch tất cả những gì cản đường, thu gom hết những vật tư tài bảo, bắt hết những NPC cư dân gặp được.

Bọn họ không có ý định chiếm giữ nơi đây, nên phá hủy sạch sẽ các kiến trúc gặp được, vừa khỏi cản trở chiến đấu, vừa thu được vật tư.
Ngân Châu Trấn đề kháng cực kỳ ngoan cường.

Long Tại Thiên cho bố trí vô số cạm bẫy khắp trấn, tuy không gây thương vong đáng kể cho phe đối phương, nhưng cũng góp phần làm chậm bước tiến của bọn họ.

Ngoài ra, nhiều toán NPC sĩ binh do người chơi chỉ huy, thoát ẩn thoát hiện tập kích kẻ địch, cũng gây nhiều phiền phức cho phe liên quân.

Quần hào liên quân tuy chiếm được thượng phong, nhưng bước tiến rất là chậm chạp.

Thật ra đối phó cạm bẫy, chỉ cần biển người tràn qua là sẽ mất tác dụng ngay.

Chẳng qua phía liên quân không muốn thương vong vô ích, nên mới từ từ tiến quân.
Song phương chém giết tưng bừng, huyết hồng vương vãi khắp nơi.

Cuộc chiến cực kỳ ác liệt.
Long Tại Thiên thân tự chỉ huy mặt trận phía tây.

Tình thế cuộc chiến khiến gã rất lo lắng.

Phe Ngô Việt quốc tuy có thành công làm chậm bước tiến kẻ địch, nhưng phải đánh đổi bằng những tổn thất thảm trọng.

Toàn trấn đã biến thành một bãi hoang tàn.

NPC sĩ binh giờ đây chỉ còn lại chưa đến 500 người là còn sức chiến đấu.

Đồng thời chiến báo lại liên tục đưa về :
- Đại ca.

Phía bắc tình thế nguy ngập.

NPC sĩ binh thương vong gần hết.
- Đại ca.

Phía đông tình thế khẩn cấp.

Song phương hỗn chiến, quân ta sắp không chống nổi.
- Đại ca.

Phía nam thất thủ.


NPC sĩ binh toàn thể trận vong.

Địch quân đã tiếp cận Nha Phủ.

Mọi người đang chuẩn bị phản kích, nhưng khả năng thành công rất thấp.
Các loại tin tức bất lợi liên tiếp truyền đến, càng làm tình hình thêm khẩn trương.

Long Tại Thiên nhắm thời gian, thấy cũng đã chiến đấu hơn 20 phút, không còn bao nhiêu thời gian nữa, liền quyết định co cụm phòng thủ.

Toàn thể quân đội Ngô Việt quốc còn lại được lệnh rút lui về lập phòng tuyến xung quanh Nha Phủ.

Chỉ cần giữ được Nha Phủ thì cũng kể như Ngân Châu Trấn chưa thất thủ.
Đại đội nhân mã liên quân tiến đến bên ngoài Nha Phủ.

Linh Sơn quốc chủ thân tự chỉ huy.

Chiến sĩ dàn thành đội hình phòng ngự phía trước.

Pháp sư, vu sư, cung thủ, những đơn vị viễn trình công kích ở phía sau.

Một tiếng lệnh truyền, hàng loạt pháp thuật, cung tên ào ạt bắn tới.

Lập tức máu huyết tung bay.

Công kích mấy lượt, phòng tuyết của phe Ngô Việt quốc chỉ còn lơ thơ vài người.

Bọn họ vội vã kéo vào bên trong Nha Phủ, đóng cổng lại cố thủ.
Quần hào liên quân áp tới, định công kích vách tường và cổng lớn Nha Phủ, mở đường tiến vào.

Giữa lúc đó, một đạo hỏa quang từ bên trong phóng ra.

Hoa Hoa công tử không lạ lùng gì với cảnh này, vội quát :
- Phù chú.

Mau tránh.
Vừa quát gã vừa thống suất bản bộ nhân mã lui nhanh ra ngoài.

Một số người phản ứng nhanh nhạy, cũng kéo quân lui trở ra.

Nhưng vẫn có rất đông người tiếp tục tiến tới.

Bọn họ trong đầu chỉ nghĩ đến lập công, dương danh thiên hạ, nên không nghe thấy lời nhắc nhở của Hoa Hoa công tử.
Đạo hỏa phù từ trong Nha Phủ phóng ra, rơi xuống giữa ngay đám đông, nổ bùng dữ dội.

Phe liên quân trúng đòn, thiệt hại thảm trọng, có gần 1.000 người thương vong.

Quá trình tiến công bất giác chững lại.