Tối đến.
Giang Phong canh thời gian đăng nhập vào “Vương Mệnh”, xuất hiện ở lĩnh địa, rồi lập tức đến Thiên đàn thu lấy Nguyên lực.
Cột Nguyên lực trong tiểu tháp đã đầy, nếu bỏ không lấy thì sẽ rất phí.
Một khi thu lấy hết, cột Nguyên lực sẽ cạn, và tiếp tục thu nhận tín ngưỡng lực chuyển hóa thành Nguyên lực, sau 10 giờ sẽ lại đầy.
Có được 3 điểm Nguyên lực, Giang Phong lại giáng thần dụ, giao cho lão Lâm Thanh thành lập giáo hội, gọi là Hiền giả Thần Điện, cho lão làm Giáo tôn, Đại Hiền sĩ; đồng thời truyền thụ cho lão kỹ năng Hồi sinh thuật và Đại hồi phục thuật (truyền thụ mỗi kỹ năng tiêu hao 1 điểm Nguyên lực), do lão được chọn làm ‘tuyển dân’, thi triển được kỹ năng nhờ câu thông với Thiên đàn, vì vậy mà những kỹ năng này lão chỉ có thể sử dụng chứ không thể truyền thụ cho người khác, và đương nhiên, nếu lão không còn tín ngưỡng Giang Phong nữa thì cũng không thể sử dụng.
Đó là thủ đoạn chung của chúng thần, và đã trở thành tiềm quy tắc.
Giang Phong không truyền thụ cho lão Thiên thuật, bởi muốn sử dụng Thiên thuật phải tiêu hao Nguyên lực, mà Nguyên lực Giang Phong còn không đủ dùng, lấy đâu chia bớt cho lão.
Không có Nguyên lực, có Thiên thuật thì cũng như không.
Theo ý Giang Phong, giáo hội sẽ được gọi là Hiền giả Thần điện.
Hệ thống chức sắc từ thấp đến cao bao gồm Học sinh, Học tử, Học sĩ, Học giả, Hiền nhân, Hiền sĩ, Đại Hiền sĩ; tương ứng với học đồ, sơ cấp, trung cấp, cao cấp, đại sư, Tôn sư, Đại Tôn sư của các chức nghiệp khác; mỗi cấp độ cũng phân thành sơ giai, trung giai, cao giai.
Giang Phong cũng truyền cho lão Lâm Thanh nên nhanh chóng mở rộng hệ thống Hiền giả Thần điện ra khắp nơi.
Thần điện không cần nguy nga hoành tráng, nhà tranh cũng được, miễn sao có chỗ cho tín đồ lễ bái là được rồi.
Giang Phong cần tín ngưỡng lực chứ không cần hình thức.
Hơn nữa, dân chúng còn nghèo mà xây dựng quá phô trương có khi gây phản cảm.
Truyền xong thần dụ, Giang Phong dùng 1 điểm Nguyên lực còn lại rời lĩnh địa, giáng lâm Nguyên Thành.
Do Nguyên Thành cũng là một nơi cung cấp tín ngưỡng lực cho Giang Phong (10% lượng tín ngưỡng lực của Văn Tổ Thần Miếu), nên Giang Phong có thể giáng lâm nơi đây.
Ngoài xứ Hoành Châu (với thủ phủ là Kiến Uy Trấn), Giang Phong chỉ có thể giáng lâm ở Nguyên Thành, bởi Thần Thánh quốc không có ai tín ngưỡng Giang Phong cả (tín đồ ở đây tín ngưỡng Tam Tổ).
Nguyên Thành.
Giang Phong về đến Thần cung thì một lúc sau đã thấy Long nhi lon ton chạy đến đón mừng.
Giang Phong và Long nhi đã không gần nhau một thời gian khá lâu rồi.
Long nhi vừa nhìn thấy Giang Phong liền rối rít gọi :
- Phụ vương.
Phụ vương ơi.
Giang Phong mỉm cười, cúi xuống bế Long nhi lên.
Long nhi dụi đầu vào lòng Giang Phong thỏ thẻ nói :
- Phụ vương ơi.
Long nhi nhớ phụ vương quá hà.
Giang Phong mỉm cười, xoa đầu Long nhi, âu yếm nói :
- Long nhi ngoan lắm.
Bấy lâu nay học hành thế nào rồi ?
Long nhi hớn hở khoe :
- Phụ vương ơi.
Long nhi rất cố gắng nha.
Hiện giờ Long nhi đã là ngân cấp tế tự rồi, mà lại còn là trung cấp pháp sư nữa.
Phụ vương thấy Long nhi có giỏi không nào ?
Giang Phong cười nói :
- Long nhi giỏi lắm.
Cả hai nói chuyện một hồi thì bọn Lâm An, Vương Nguyên soái đến.
Giang Phong nghe bọn họ tấu trình chuyện triều chính thời gian qua lúc Giang Phong đi vắng.
Hiện giờ, Thần Thánh quốc càng ngày càng giống NPC thế lực.
Toàn quốc chỉ duy nhất có Giang Phong không phải là NPC, và Giang Phong tuy là quốc vương, nhưng lại không quản lý chính sự.
Mọi việc lớn nhỏ trong triều đều do chúng NPC xử lý.
Đó là cách tốt nhất đối với Giang Phong hiện nay, bởi so với những người chơi khác thì thế lực của Giang Phong hiện giờ đã lớn quá rồi (tuy là nước nhỏ yếu nhất trong các đại quốc).
Nếu Giang Phong can thiệp quá sâu vào, có thể phá vỡ sự cân bằng của trò chơi, khiến hệ thống phản cảm.
Mà trong bất cứ trò chơi nào thì hệ thống bao giờ cũng lớn nhất.
Hệ thống phản cảm thì có thể tiến hành điều chỉnh, như tạo ra thiên tai, nhân họa chẳng hạn; cuối cùng bị thiệt hại cũng sẽ là Giang Phong mà thôi.
Giang Phong không làm thiệt hại đến lợi ích của hệ thống thì hệ thống mới có thể chấp nhận cho thế lực của Giang Phong tồn tại.
Phát triển trong giới hạn.
Thuận theo quy tắc mà làm giàu mới là tối cao cảnh giới.
Dù sao tốc độ ‘gom tiền’ hiện tại cũng khiến Giang Phong rất mãn ý.
Tấu trình chính sự xong, lão Lâm An lại nói thêm :
- Bệ hạ.
Từ Kinh triều đưa tin sang, Kinh Vương muốn cùng bệ hạ hội kiến.
Giang Phong ngạc nhiên hỏi :
- Có biết là vì chuyện gì không ?
Lão Lâm An tâu :
- Trình bệ hạ.
Phía Kinh triều không nói rõ, chỉ cho biết Kinh Vương muốn cùng bệ hạ hội kiến để thảo luận một sự việc trọng đại.
Chắc là có vấn đề gì quan trọng cần mật đàm đây.
Giang Phong trầm ngâm giây lát, đoạn nói :
- Chọn một dịp lễ tiết nào đó, chúng ta sẽ tổ chức lễ hội, mời Kinh Vương sang dự.
Sắp tới chúng ta có dịp gì đặc biệt không ?
Trong lúc mọi người suy nghĩ, Long nhi bỗng nũng nịu nói :
- Phụ vương ơi.
Đầu tháng tới là sinh nhật của Long nhi đó nha.
Giang Phong bật cười nói :
- Phải rồi.
Sinh nhật của Long nhi, bản triều cử quốc đại khánh mới được.
Long nhi thấy Giang Phong coi trọng ngày sinh nhật của mình như thế, hoan hỉ nói :
- Phụ vương ơi.
Long nhi rất yêu phụ vương.
Giang Phong mỉm cười xoa đầu Long nhi, rồi quay sang bảo bọn Lâm An, Vương Nguyên soái :
- Lâm hiền khanh phụ trách tổ chức lễ hội.
Vương hiền khanh phụ trách tổ chức duyệt binh.
Đồng thời truyền cho Âu Khang Tử gửi thư mời sang các nước, nhân tiện thỉnh Man Vương sang bản triều hội họp, xem như là lần đầu chư vương của Nam phương Liên minh nhóm họp nghị sự.
Giang Phong đã lên tiếng tức là sự việc đã được quyết định.
Chúng nhân vâng dạ lĩnh chỉ.
Giang Phong suy nghĩ giây lát, lại nói thêm :
- Nhân tiện gửi thư mời đến một số chư hầu lớn, đặc biệt là dị nhân chư hầu.
Bọn họ có thể mang lại nhiều lợi ích cho bản triều, cần trọng thị.
Lão Lâm An cung kính vâng dạ.
Tiếp đó Vương Nguyên soái tâu :
- Bệ hạ.
Nguyên Đại đô đốc sau một thời gian tích cực chinh chiến, hiện đã đủ điều kiện để tấn thăng Nguyên soái rồi.
Xin bệ hạ định đoạt.
Giang Phong hỏi :
- Quân đội đã tiến đến đâu rồi ?
Vương Nguyên soái tâu :
- Trình bệ hạ.
Đại quân bản triều đã mở mang biên giới rất xa về phía tây nam.
Từ Nguyên Đô đến đó, đi bộ mất hết hơn ba tháng, còn cưỡi ngựa cũng mất khoảng 20 ngày.
Giang Phong nói :
- Phái một viên Đại tướng quân đến tiếp thế cho Nguyên hiền khanh hồi triều thụ phong.
Hiện giờ thiên hạ thái bình, điều đại quân về đây cũng chẳng để làm gì, cứ để quân đội lại đó tiếp tục mở mang quốc thổ.
Vương Nguyên soái lĩnh chỉ.
Ngẫm nghĩ giây lát, Giang Phong lại nói :
- Tạm thời truyền cho Nguyên hiền khanh khoan hãy hồi triều, ở lại đó tổ chức vài Hương trấn ở gần biên giới hiện tại, rồi ta sẽ cho thiết lập Truyền tống trận.
Sau đó thông qua Truyền tống trận hồi triều cho nhanh.
Hiện giờ những vùng đất mới mở mang chưa được thiết lập Truyền tống trận, việc điều động rất khó khăn.
Hơn nữa, để họ Nguyên cưỡi ngựa hồi triều rất tốn thời gian, phí công vô ích.
Tiếp đó, Vương Nguyên soái lại tâu :
- Bệ hạ.
Ở bản triều, Thần Miếu Cấm vệ là lực lượng tinh nhuệ nhất, nhưng nhân số quá ít.
Mong bệ hạ cho tăng quân.
Giang Phong cũng thấy Thần Miếu Cấm vệ nhân số quá ít, nên chuẩn tấu, truyền Vương Nguyên soái tuyển chọn cuồng tín đồ cho chuyển chức thành Thống lĩnh 50 cấp, sau đó Giang Phong sẽ đích thân cho chuyển chức thành Thần Miếu Cấm vệ, thành lập 1 vệ Cấm vệ quân.
Thần Miếu Cấm vệ là đặc thù binh chủng của Văn Tổ Thần Miếu, chỉ duy nhất có Giang Phong là có thể cho chuyển chức, và nhân số bị giới hạn tùy thuộc vào số lượng tín ngưỡng lực, cứ 100 tín ngưỡng lực thì có thể chuyển chức 1 Thần Miếu Cấm vệ, tín ngưỡng lực càng cao thì giới hạn nhân số càng cao.
Tiếp đó, Giang Phong dẫn quân xuống Nguyệt lão Tế đàn đổi ‘Phiếu đăng ký kết hôn’.
Để tranh thủ thời gian, việc này diễn ra suốt cả đêm.
Từ lúc Giang Phong xuất kinh vi hành, lão Lâm An đã có kinh nghiệm, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn rất nhiều ‘liệt chất vật tư’ (gỗ, đá, lương thực kém chất lượng, giá rẻ).
‘Liệt chất vật tư’ chủ yếu thu được từ việc phá hủy các kiến trúc, đồng ruộng bị thiên tai.
‘Liệt chất vật tư’ cũng có thể dùng cho xây dựng, nhưng khi tạo thành kiến trúc sẽ có ngoại hình không đẹp; xây dựng một kiến trúc cũng chẳng hao tốn bao nhiêu vật tư, do đó các vị lãnh chủ ít ai dùng ‘liệt chất vật tư’ để xây dựng, đa phần được bán lại cho các thương điếm của hệ thống, và giờ đây phần lớn tập trung ở Nguyên Thành.
Số vật tư đó là để mỗi khi Giang Phong hồi triều sẽ có thể dùng để đổi một số lượng lớn ‘Phiếu đăng ký kết hôn’, để có thể sử dụng trong một thời gian dài.
Dù lợi nhuận từ các ‘Phiếu đăng ký kết hôn’ không nhiều, nhưng việc tổ chức hôn lễ cho người chơi lại tạo ra rất nhiều lợi nhuận.