Lại nói, sau khi ra lệnh ‘tiễn khách’, mặc cho sự phẫn nộ của gã quý tử chủ tịch Tập đoàn Tân Sáng Alpha, Giang Phong chỉ cười lạnh, quay trở lại văn phòng, tiếp tục nhấm nháp chung trà, xem như không có chuyện gì xảy ra.
Giang Phong không phải là người nông nổi, mỗi hành động đều có tính toán, có lợi thì mới làm.
Chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn khi nãy, Giang Phong đã quyết định xong phương án giải quyết Tập đoàn Tân Sáng Alpha, nên lúc này mới có thể yên yên ổn ổn, ung dung tiêu sái mà ngồi uống trà.
Lát sau, Lý Minh và Chu Thành song song đi lên, dáng vẻ đầy lo âu.
Hai gã tuy rất bất mãn gã ‘thiếu gia’ kia, dẫn đến ghét cả Tập đoàn Tân Sáng Alpha, nhưng cũng rất lo lắng trước quyết định của Giang Phong.
Đúng ra mà nói thì hai gã đều rất sửng sốt khi thấy Giang Phong quyết định như vậy.
Chu Thanh lo lắng nói :
- Anh … Làm thế có nên không ? Dù gì Tân Sáng Alpha cũng là một Tập đoàn lớn.
Xung đột với bọn họ chúng ta cũng không có lợi gì nha.
Giang Phong đưa mắt nhìn hai người họ, tủm tỉm cười nói :
- Tập đoàn Tân Sáng Alpha tổng giá trị chỉ có chưa đến một nghìn tỷ đồng, thậm chí đó chỉ là giá trị ảo trên thị trường giao dịch chứng khoán, vốn thực tế chẳng có bao nhiêu, chỉ là một tiểu doanh nghiệp.
Giải quyết nó không vấn đề gì.
Hai người cũng nên chuẩn bị phương án tiếp thu nó đi là vừa.
Cả hai giật mình thảng thốt :
- Sao ạ ? Ý anh là …
Giang Phong mỉm cười nói :
- Ta đã bảo nó không xứng đáng tồn tại nữa, tất nhiên nó không có lý do để tiếp tục tồn tại.
Chu Thanh ấp úng hỏi :
- Anh định mua lại ?
Giang Phong lắc đầu :
- Không.
Mua lại làm gì ? Phí tiền vô ích.
Các cậu chuẩn bị tiếp thu những nhân viên có năng lực của nó, đặc biệt là trong lĩnh vực phần mềm, một khi nó diện lâm phá sản.
Sớm chuẩn bị đi.
Kẻo đến lúc đó lại trở tay không kịp.
Đối với Giang Phong, các doanh nghiệp hoạt động trong lĩnh vực công nghệ cao chỉ có nhân tài là đáng giá, còn các xác doanh nghiệp trong mắt Giang Phong không có giá trị gì đáng kể.
Không giống như các doanh nghiệp hoạt động trong lĩnh vực hàng tiêu dùng, thương hiệu đặc biệt quan trọng.
Các doanh nghiệp công nghệ cao, đặc biệt là doanh nghiệp phần mềm, nghiệp vụ chủ yếu là gia công cho các đối tác ở nước ngoài, quan hệ trọng yếu hơn thương hiệu (thật ra thì hàng gia công chẳng bao giờ có thương hiệu).
Chỉ cần xem thử có bao nhiêu phần mềm thông dụng ở Việt Nam có thương hiệu Việt thì đủ biết.
Chu Thanh cũng chưa thật yên tâm, cố hỏi thêm :
- Anh có thể cho bọn em biết anh định làm gì không ?
Giang Phong mỉm cười nói :
- Nghe nói Tân Sáng Alpha có nghiệp vụ chủ yếu là gia công cho các đối tác ở Mỹ, Nhật, và làm đại lý cho các sản phẩm của họ ở Việt Nam, dựa vào đó mà Tập đoàn phát triển rất nhanh.
Nhiệm vụ của cậu là cho người điều tra xem đối tác của nó gồm những doanh nghiệp nào, nghiệp vụ chủ yếu là gì, càng chi tiết càng tốt.
Chu Thanh cả kinh, hỏi :
- Anh định tranh hợp đồng với bọn họ.
Chúng ta có tranh lại không ? Tân Sáng Alpha là một Tập đoàn lớn à nha.
Gần trăm doanh nghiệp của chúng ta tổng hợp lại còn chưa bằng một phần nhỏ của họ nữa là !
Giang Phong cười nói :
- Cậu đừng nhìn vào giá trị ảo của nó trên thị trường giao dịch chứng khoán.
Đó chỉ là giá trị kỳ vọng.
Năng lực thật sự của nó không cao như thế đâu.
Nếu chỉ tính riêng lĩnh vực phần mềm, tổng hợp năng lực các doanh nghiệp của chúng ta chắc chắn không thua bọn họ.
Chu Thanh nói :
- Dù thật sự như thế đi nữa, vậy còn các lĩnh vực khác thì sao ?
Giang Phong mỉm cười nói :
- Ta không tin rằng toàn thể các doanh nghiệp cùng lĩnh vực với bọn họ ở Việt Nam lại không thể tranh được với bọn họ.
Phần nào chúng ta tranh được thì cứ tranh.
Phần nào không đủ khả năng thì nhường lại cho người khác.
Chu Thanh nghe nói mà cứ như đang ở trên mây, ngơ ngác hỏi :
- Ý anh là …
Giang Phong nói :
- Ta có quan hệ với nhiều thế lực ở Âu Mỹ, Nhật Bản, … Ta chỉ cần đánh tiếng bảo các doanh nghiệp của họ đừng hợp tác với Tân Sáng Alpha nữa.
Không có người hợp tác, không tìm được hợp đồng, nó chỉ còn nước phá sản mà thôi.
Đương nhiên, khi cần thiết cũng có thể sử dụng những thủ đoạn không chính quy, nhưng hợp pháp.
Chu Thanh gần như hết còn cảm giác kinh ngạc nữa, chỉ lẩm bẩm :
- Có những thủ đoạn như thế nữa sao ?
Giang Phong mỉm cười nói :
- Cậu là luật sư mà không biết à ?
Nói đến luật pháp thì chính là sở trường của Chu Thanh, cậu ta ngẫm nghĩ giây lát, đoạn hỏi :
- Ý anh muốn nói đến những kẽ hở của luật pháp ?
Giang Phong mỉm cười :
- Không phải.
Ta nói ‘hợp pháp’ nha.
Đã là ‘hợp pháp’ thì tất nhiên phải dựa vào pháp luật mà làm.
Chu Thanh lắc đầu nói :
- Anh nói cao siêu quá !
Giang Phong bật cười, giải thích :
- Bọn họ hợp tác làm ăn tất nhiên phải ký kết hợp đồng.
Muốn tìm cớ để phá vỡ hợp đồng, thậm chí bắt đối phương bồi thường hợp đồng, đối với các đại tập đoàn ở nước ngoài, không phải là không thể làm được.
Cậu thử tưởng tượng xem, nếu hàng loạt đối tác phát hiện Tân Sáng Alpha vi phạm hợp đồng, nên bắt phải bồi thường, thì tình hình sẽ ra sao ?
Chu Thanh giật mình, kinh hãi kêu lên :
- Cao.
Quả là cao nha.
Nếu làm được như thế, Tân Sáng Alpha phá sản là cái chắc.
Bị như thế, không những thiệt hại nặng nề, mà uy tín mất hết cả, sau này ai còn dám hợp tác làm ăn với bọn họ nữa chứ.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Việc đó ta sẽ lo.
Trong lúc này, hai cậu hãy khẩn trương lên kế hoạch tiếp thu chuyên viên của nó, để khi sự việc xảy ra thì có thể tiến hành ngay lập tức.
Ngoài ra, cậu Thanh phái người đi điều tra xem đối tác của nó gồm những doanh nghiệp nào, nghiệp vụ chủ yếu là gì, càng chi tiết càng tốt.
Cả hai vâng dạ.
Giang Phong đột nhiên nghĩ đến một đề án có nhiều triển vọng, nên lại nói thêm :
- Khi chúng ta ngăn chặn các hợp đồng của nó, nếu như các đối tác ở nước ngoài có nhu cầu thì chúng ta cũng có thể giới thiệu cho họ những doanh nghiệp khác thích hợp.
Có nhường lợi ích cho người khác cũng không sao.
Chúng ta không cần tranh những khoản lợi trước mắt.
Quan trọng là sau này có thể tiếp thu các chuyên viên của nó là được rồi.
Vậy xem ra cũng còn một nhiệm vụ quan trọng nữa là thống kê những doanh nghiệp có năng lực, hoạt động trong cùng lĩnh vực với nó.
Nhiệm vụ này giao cho Lý Minh nha.
Lý Minh vâng dạ nói :
- Việc này thì dễ, chỉ cần tra trên mạng là xong.
Anh cứ giao cho em.
Giang Phong phân phối công việc xong, bọn Chu Thanh và Lý Minh lập tức đi làm ngay.
Cả hai người họ đều rất ghét Tập đoàn Tân Sáng Alpha, nên hành động đặc biệt tích cực.
Giang Phong thì chủ trì đại cục, hay nói đơn giản là ngồi một chỗ chờ nghe báo cáo.
Thượng giả lao tâm, hạ giả lao lực.
Giang Phong sẵn sàng giao việc cho thủ hạ làm, không quan tâm quá trình mà chỉ quan tâm kết quả.
Chỉ có Gia Cát Lượng bên Tàu mới ‘sự tất cung thân’, việc gì cũng xen vào, không yên tâm giao việc cho ai cả, nên mới lao tâm lao lực mà chết sớm.
Giang Phong còn muốn sống đến trăm tuổi, nên không thể quản hết mọi việc được.
Có công việc thì cứ giao cho nhân viên giải quyết, nếu không thuê bọn họ làm gì.
Tối đến, có hai thanh niên đến tìm Giang Phong.
Cả hai tuổi ước 25.
Một người kiếm mi tinh mục, tướng mạo hiên ngang oai vũ.
Người kia nước da trắng trẻo, dung mạo tuấn tú.
Cả hai ngồi trước mặt Giang Phong, lưng thẳng, mắt nhìn thẳng, thái độ nghiêm trang, nhìn qua là biết ngay không phải quân nhân thì cũng là cảnh sát.
Giang Phong nhìn hai người bọn họ, mỉm cười nói :
- Hai người hãy tự giới thiệu về mình đi nào.
Gã có tướng mạo hiên ngang nghiêm trang nói :
- Triệu Anh Khoa, trung tá, tinh thông võ thuật, có thể sử dụng hầu hết các loại súng.
Tiếp đó, gã có dung mạo tuấn tú nói :
- Lương Tuấn Long, trung tá, có thể lái xe, lái tàu, tóm lại là có thể lái được tất cả các phương tiện giao thông, từ ô tô, du thuyền, cho đến xe tăng, máy bay, hàng không mẫu hạm, chỉ trừ ra có tàu vũ trụ là chưa thử lái lần nào.
Hai gã tuy còn trẻ, nhưng thân phận đặc thù, là đặc cấp cảnh vệ, chuyên trách bảo vệ yếu nhân hoặc tiến hành các nhiệm vụ đặc biệt, nên có quân hàm trung tá cũng là bình thường.
Thật ra thì Trưởng công an phường đã là thiếu tá rồi, quân hàm của hai gã chỉ cao hơn Trưởng công an phường thôi, cũng không thể gọi là cao.