Vương Mệnh

Chương 289: 289: Long Hổ Trấn Đại Phản Công






Long Hổ Trấn.

Nha Phủ.
Nha Phủ quy mô cũng giống như những tòa Nha Phủ khác, nhưng được trang trí cực kỳ hào hoa.

Nội thất sơn phết huy hoàng, bày đầy các vật phẩm quý trọng, bố cục lại tinh trí vô cùng, mỗi nơi mỗi chỗ đều trải qua tinh tâm thiết kế, cố ý thể hiện thân phận tôn quý của chủ nhân.

Đặc biệt, trong hoa viên giữa Nha Phủ trồng đầy hoa hồng, bài trí hợp lý, khiến hoa viên như thi như họa, đột hiển tính cách phong lưu của chủ nhân.
Bố cục, trang trí hào hoa như thế, tất nhiên phải sử dụng rất nhiều kim tệ.

Tiêu hao đại lượng kim tệ cho sự hưởng thụ, đủ thấy chủ nhân phú quý dị thường.
Trong thư phòng, chúng đầu mục trưởng lão của Long Hổ Trấn hướng chủ nhân hồi báo kết quả trận chiến.
- Thiếu gia.

Sau trận chiến, chúng ta chiêu hàng đại lượng địch quân, quân đội bản trấn đã tăng gấp đôi, đạt 4112 NPC sĩ binh.

Tổng dân số cũng đã hơn 7 nghìn.

Nếu chúng ta kiến quốc thì cũng dư sức trở thành chư hầu quốc rồi.
- Thiếu gia.

Chúng ta có sẵn Kiến quốc lệnh đó.

Chẳng lẽ thiếu gia không định kiến quốc hay sao ?
- Thiếu gia.

Danh bất chính ngôn bất thuận nha.

Chúng ta kiến quốc đi.

Thiếu gia sẽ là quốc chủ, oai phong lắm đó.
‘Thiếu gia’ là một thanh niên tuấn tú, có ánh mắt mê hồn và nụ cười nửa miệng rất đặc biệt, phong thái bề ngoài hoàn toàn giống hạng ‘công tử bột’.

Nhưng chúng thủ hạ không ai dám nghĩ thế.

Thủ đoạn của ‘thiếu gia’ bọn họ quá hiểu rồi.

Bọn họ không ai không sợ ‘thiếu gia’.

‘Thiếu gia’ nghe bọn thủ hạ nói thế, chỉ khẽ cười nhạt, bảo :
- Hiện tại chưa đến lúc.

Tiếp tục.
Bọn thủ hạ lại có người lên tiếng :
- Thiếu gia.


Liên quân thảm bại, thực lực đại giảm.

Chúng ta nên thừa cơ công kích, chiếm lĩnh lãnh địa của bọn chúng, cướp đoạt cư dân, tài vật.
- Phải đó thiếu gia.

Chỉ cần chiếm hết 20 lãnh địa của liên quân, chúng ta sẽ có hơn vạn quân dân.

Đến lúc đó bản trấn sẽ có thể thăng cấp thành Đại trấn rồi.

Đại trấn đó nha thiếu gia.
- Đúng đó thiếu gia.

Xuất kích đi.

‘Thiếu gia’ ngẫm nghĩ giây lát, đoạn bảo :
- Để lại một nghìn sĩ binh bảo vệ bản trấn, số còn lại chia làm 2 đội, khẩn cấp tấn công các lãnh địa lân cận.

Sau khi chiếm được thì bao nhiêu cư dân, tài vật đều vận cả về đây.

Đồng thời cử người chuyên trông coi việc khôi phục bản trấn.
Bọn thủ hạ vâng dạ, chia nhau hành sự.

Sau khi cả bọn ra ngoài hết, chỉ còn lại ‘thiếu gia’ trong phòng, ‘thiếu gia’ chợt lên tiếng :
- Ngươi thấy thế nào ?
Trong bóng tối phía sau, có một giọng âm trầm cất lên :
- Cơ hội, nhưng cũng là thử thách.
‘Thiếu gia’ hỏi :
- Có thể thành công hay không ?
Người ẩn sau bóng tối đáp :
- Nếu như không quá manh động, tuần tự tiệm tiến, cơ hội khá cao.
‘Thiếu gia’ khẽ thở phào, nói :
- Thế thì tốt.

Thế thì tốt.
Long Hổ Trấn đại quân chia làm hai đạo, mỗi đạo gồm 1.500 NPC sĩ binh và 500 người chơi, ngay trong đêm kéo đến tấn công Phước Hưng Trấn và A Bảo Trấn, hai tòa trấn ở gần Long Hổ Trấn nhất.

Đại quân khí thế hùng dũng, sĩ khí cao ngang, hành quân tốc độ cực nhanh.
Phước Hưng Trấn.
Long Hổ Trấn thảm bại khiến quân dân Phước Hưng Trấn sĩ khí mất hết, ai nấy ôm đầu bó gối sợ hãi hoang mang.

Hiện tại toàn thể quân dân trong trấn tổng số còn chưa được một nghìn, cộng thêm người chơi tử vong ở Long Hổ Trấn, không những bị giáng một cấp mà trang bị vũ khí cũng thiệt hại vô số, thực lực đại giảm.

Tình thế cực kỳ nguy ngập.
Bại trận trở về, quần hào Phước Hưng Trấn còn chưa kịp chỉnh đốn thì được tin đại quân Long Hổ Trấn phản công.

Hai nghìn đại quân hùng hùng hổ hổ kéo đến Phước Hưng Trấn, không hề che giấu mục đích của mình, ý đồ rất rõ ràng – tiêu diệt Phước Hưng Trấn.

Phước Hưng Trấn trên dưới lập tức hỗn loạn :
- Oa, Long Hổ Trấn phản công rồi !
- Chết mất, địch nhân đến rồi !
- Hừ.

Muốn tiêu diệt bản trấn, đâu có dễ thế, chúng ta cùng bọn chúng liều mạng thôi.
- Cầu hòa.

Cầu hòa đi.

Chúng cốt cán kéo cả vào Nha Phủ, tranh luận phân vân, không ai chịu ai.

Cả bọn đành trông chờ vào quyết định của trấn trưởng Mạnh Uy.

Một gã hỏi :
- Mạnh Uy đại ca.

Chúng ta làm sao đây ?
Mạnh Uy sắc mặt tái nhợt.

Long Hổ Trấn kéo đến trả đũa.

Phải làm sao đây ? Lúc này Phước Hưng Trấn quân đội thiệt hại thảm trọng, sĩ khí hầu như không còn, làm sao chống trả đây ? Mạnh Uy hoảng loạn nói :
- Thế … thế thì … chúng ta cầu hòa vậy.

Chúng ta có thể cống nộp tiền tài để cầu hòa.
Chúng cốt cán đại bộ phận tán thành, bọn họ cũng không muốn đánh nhau.
- Phải đó đại ca.

Vậy chúng ta lập tức phái người đi cầu hòa để bọn họ rút quân.
Nhưng cũng có người phản đối :
- Đại ca.

Sao có thể nhẫn nhượng như thế được.

Bị bức bách đến tận cửa rồi, cùng bọn họ quyết chiến một trận đi.
Những người khác lập tức bắt bẻ :
- Bọn chúng người đông thế mạnh, làm sao đánh lại đây ?
- Chúng ta chỉ còn lại chưa đến 200 NPC sĩ binh, chống lại chỉ như trứng chọi đá mà thôi.
- Hòa đàm là thượng sách.
- Đại ca.

Không nên đánh.


Nếu không công sức chúng ta khó nhọc mấy tháng sẽ mất sạch hết.

Chúng ta xây dựng nên bản trấn đâu phải dễ dàng đâu.
Mạnh Uy cũng không muốn quyết chiến, nên gật đầu nói :
- Đúng thế.

Ta cũng nghĩ vậy.

Lập tức phái người đi hòa đàm.

Điều kiện thế nào cũng có thể chấp nhận, chỉ cần bọn chúng chịu rút quân, bảo toàn được bản trấn thì thôi.
Gã kia lại cố khuyên ngăn :
- Đại ca.

Không nên hòa đàm nha.

Lúc này hòa đàm có khác nào đầu hàng đâu.

Sau này chúng ta còn mặt mũi nào nhìn người khác nữa.
Lập tức có người phản đối :
- Lúc này bảo toàn bản trấn là quan trọng nhất.

Đại ca.

Đừng nghe hắn nói.

Chúng ta tuyệt đối không thể đánh thắng được Long Hổ Trấn.
Mạnh Uy lúc này đã rất hoảng loạn, vì bảo toàn Phước Hưng Trấn, gã không cố cập gì nữa, lập tức quyết định :
- Lập tức phái sứ giả hướng Long Hổ Trấn cầu hòa.

Dĩ hòa vi quý.
Gã kia thấy vậy khẽ thở dài, không nói gì nữa, lặng lẽ tháo lui.

Sứ giả Phước Hưng Trấn lập tức lên đường.

Dọc đường nhìn thấy Long Hổ Trấn đại quân, lập tức chặn lại ngỏ ý cầu hòa.

Nào ngờ chúng nhân phe Long Hổ Trấn nghe thấy thế, đều cười ngất nói :
- Các huynh đệ, thấy không, Phước Hưng Trấn toàn hạng nhút nhát như thế đấy.
- Cầu hòa.

Hắc hắc.

Tức cười chết đi thôi.
- Lúc này mà còn cầu hòa.

Đừng có mơ nữa.
- Phước Hưng Trấn không có nam nhân.

Bọn họ vừa cười châm biếm vừa quát bảo sứ giả Phước Hưng Trấn :
- Cút ngay.

Đánh nhau xong rồi hãy nói.
- Nếu không cút xéo, sát.


Sứ giả Phước Hưng Trấn bị quát mắng đỏ bừng cả mặt mũi, không dám nán lại chút nào nữa, hối hả hồi trấn bẩm báo, kể lại toàn bộ sự tình.

Chúng đầu lĩnh Phước Hưng Trấn sắc mặt tái nhợt, vừa kinh vừa giận, lớn tiếng nói :
- Sĩ nhục.

Đại sĩ nhục.

Bọn chúng dám sĩ nhục chúng ta như thế, thật đáng ghét !
- Thật quá đáng.

Liều mạng thôi.
- Đã đến nước này rồi.

Chỉ còn cách quyết chiến mà thôi.
- Đánh thì đánh, chúng ta sợ gì chứ !

Long Hổ Trấn đại quân kéo đến bên ngoài Phước Hưng Trấn, không lập tức tổ chức tấn công mà dàn thành trận hình chiến đấu, rồi phái người tiến lên phía trước thách chiến.

Người của phe Long Hổ Trấn liên tục quát mắng :
- Các ngươi có kẻ nào dám ra đây cùng bản nhân đại chiến 300 hiệp.
- Mạnh Uy là con rùa rút đầu.

Trốn đâu mất rồi.
- Bọn người Phước Hưng Trấn nghe đây, mau hạ khí giới đầu hàng.

Bằng không sát các ngươi về 0 cấp.
- Làm còn rùa rút đầu là cớ làm sao ? Mau thò đầu ra cho mọi người nhìn thử, xem là hình tròn hay hình vuông.

Trong thôn, chúng nhân người này nhìn người kia, sắc mặt hết xanh mét lại tái nhợt, giận run cả người.

Mạnh Uy nộ khí xung thiên, quát lớn :
- Ai có thể dẫn quân diệt bọn chúng cho ta.
Lập tức có người vác trường thương, bước ra nói :
- Đại ca.

Để tiểu đệ dẫn quân xuất chiến, sát bọn chúng phiến giáp bất lưu.
Mạnh Uy gật đầu nói :
- Cẩn thận đó.

Toàn thể quân đội của chúng ta còn không bằng một phần tư bọn chúng, phải hết sức cẩn thận.
Gã kia ưỡn ngực nói :
- Đại ca đừng lo.

Thà chết vinh còn hơn sống nhục.

Chúng ta mấy trăm người đồng lòng tử chiến, sợ gì bọn chúng kia chứ.
Thế là quân đội Phước Hưng Trấn gồm khoảng 200 NPC sĩ binh và hơn 300 người chơi xuất trấn nghênh địch.

Song phương quyết chiến ở bãi đất trống cách cổng trấn vài trăm mét.

Chúng nhân phe Phước Hưng Trấn đều biết rằng lần này cửu tử nhất sinh, nên đều một lòng liều chết, chiến đấu vô cùng dũng mãnh.