Trời cuối xuân.
Dù chưa vào hè, nhưng khí hậu đã trở nên oi bức.
Ngoài đường gió vẫn hiu hiu thổi, nhưng cũng chẳng hề đem lại chút không khí mát mẻ nào.
Mỗi khi có xe chạy nhanh qua, bụi đường lại tung bay mịt mù.
Thời đại thành phố gắn liền với khói bụi bao giờ mới có thể chấm dứt nhỉ ? Mấy chục năm nay rồi mà vẫn vậy.
Giang Phong ngồi trong văn phòng, máy lạnh chạy hết công suất mà vẫn có cảm giác nóng bức.
Có cảm giác thôi, bởi văn phòng được cách nhiệt rất tốt, ánh nắng chói chang bên kia khung kính không thể truyền vào phòng được.
Chỉ có điều, Giang Phong không có thói quen đóng kín màn cửa khi làm việc.
Giang Phong ưa sáng sủa, ưa ánh nắng; đương nhiên không hề ưa nóng bức.
Đọc hết xấp tài liệu trên bàn, Giang Phong trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu.
Lý Minh ngồi yên bên cạnh chờ đợi, không dám làm ngắt quãng dòng suy nghĩ của Giang Phong.
Giờ đây y đã là Phó giám đốc Công ty TNHH Giang thị, quản lý luôn “quỹ đầu tư” của Giang Phong, nên thân phận địa vị nâng cao rất đáng kể, không chỉ là anh quản lý ‘quèn’ như trước kia nữa, do đó mà đối Giang Phong cực kỳ kính trọng.
Giây lâu, Giang Phong mới nói :
- Xem ra bọn họ có hứng thú lên sàn lắm nha.
Lên kế hoạch sẵn sàng cả rồi.
Lý Minh nói :
- Đưa cổ phiếu của công ty lên giao dịch ở sàn chứng khoán là cách chứng minh tốt nhất cho công ty kia mà.
Gần đây bọn họ tìm được một số đối tác lớn, nghiệp tích rất khả quan.
Giang Phong thoáng cau mày, nói :
- Nếu bọn họ hăng hái như thế thì cứ tùy bọn họ vậy, miễn sao không ảnh hưởng đến ta là được.
Lý Minh vâng dạ nói :
- Anh yên tâm, em sẽ thường xuyên theo dõi, không để bọn họ ảnh hưởng đến tỷ lệ khống cổ của anh.
Giang Phong khẽ gật đầu, đoạn hỏi :
- Tình hình công ty hiện giờ thế nào ?
Lý Minh nói :
- Dạ cũng ổn cả.
Gần đây bọn em bắt đầu mở mang thị trường ra vùng Đông Việt, nhưng ở đó hỗn loạn quá anh à.
Giang Phong mỉm cười :
- Vùng Đông Việt chỉ có thể phát triển du lịch ở ngoài biển, còn trong đất liền do chư hầu quá nhiều, chiến tranh liên miên, chỉ thích hợp cung ứng quân hỏa.
Mới hôm trước ta mới hoàn thành một vụ, kiếm được 6.000 kim tệ.
Lý Minh kinh hãi nói :
- Oa.
Anh thật lợi hại nha.
Mà thị trường cũng hấp dẫn quá.
Bọn em cũng phải tham gia mới được.
Cung ứng quân hỏa vốn là nghề cũ của bọn em kia mà.
Trước đây công việc của bọn họ vốn là hỗ trợ luyện cấp, cung ứng trang bị, vật tư khi khách hàng có nhu cầu.
Chỉ từ khi đi theo Giang Phong mới chuyển sang làm du lịch.
Có điều Giang Phong quen với các đại giao dịch, còn bọn họ chỉ có thể tiếp xúc với các tiểu giao dịch mà thôi.
Bởi Giang Phong thường tiếp xúc với thượng tầng nhân sĩ, nhiều tiền lắm của, chi tiền không chớp mắt; còn bọn họ chỉ có thể tiếp xúc với giới ‘trung lưu’, giao dịch ngạch có hạn.
Suy nghĩ một lúc, Giang Phong lại nói :
- Ta thấy công ty Nam Quân có một dự án thiếu tiền để triển khai đầu tư, sắp bị thu hồi.
Cậu thương lượng với bọn họ thử xem có thể chuyển nhượng dự án lại được không ? Nhân tiện cậu xem khả năng tài chính của bọn họ thế nào ? Có mua lại cả công ty được không ?
Lý Minh ngạc nhiên hỏi :
- Anh định mua lại cả công ty ?
Giang Phong mỉm cười nói :
- Nếu tiện nghi thì mua, còn không thì thôi.
Ta chỉ cần dự án đó.
Còn công ty … Bất quá thành lập công ty mới cũng không vấn đề gì.
Lý Minh vâng dạ, mở máy tính tra thông tin, tính toán một lúc rồi nói :
- Thưa anh.
Khu đất đó tuy ở sát thành phố, nhưng không thuộc thành phố, lại không gần quốc lộ.
Nghe nói bọn họ đã đầu tư vào dự án đó gần 50 tỷ đồng thì hết tiền, ngân hàng không cho vay thêm vì dự án không hấp dẫn.
Hiện tại mặt bằng còn chưa san lấp hết nữa, bỏ hoang gần một năm nay rồi.
Chính vì có thể mua lại với giá rẻ nên Giang Phong mới có hứng thú.
Giang Phong có dự án của riêng mình, chứ không có ý định kinh doanh bất động sản.
Dự án không khả thi, xin chuyển đổi mục đích cũng không khó lắm.
Dù sao Giang Phong cũng có luật sư chuyên lo mấy chuyện đó.
Giang Phong thầm tính toán, ngẫm nghĩ giây lát, rồi nói :
- Cậu hãy thương lượng với bọn họ chuyển nhượng lại dự án đó.
Tối đa 40 tỷ.
Lý Minh nói :
- Anh yên tâm.
Nếu dự án bị thu hồi, bọn họ sẽ mất tất cả.
Em tin có thể mua lại với giá thấp.
Giang Phong khẽ cười :
- Tốt lắm.
Nếu cậu làm việc hiệu quả, sẽ có thưởng riêng, đặc biệt trọng hậu.
Lý Minh phấn khởi nói :
- Anh yên tâm.
Em sẽ liên hệ với bọn họ ngay.
Lý Minh đi ra rồi, Giang Phong tính toán số tiền cần phải có để tiến hành đầu tư.
Tuy gần đây ‘quỹ đầu tư’ của Giang Phong đã ứng vốn đầu tư hơn trăm công ty, nhưng tuyệt đại đa số đều là những công ty nhỏ, vốn đầu tư khoảng 100 triệu trở lại, và đa số đều là công ty phần mềm, bởi nghề này thích hợp với những người mới khởi nghiệp, chỉ cần có người, có ý tưởng, cộng thêm vài máy tính và chút vốn ban đầu là có thể hoạt động.
Những người muốn khởi nghiệp, lại cần trợ vốn, chẳng mấy ai lại đi mở một công ty thật lớn cả.
Những khoản đầu tư này tuy có ít nhiều triển vọng, nhưng phải là tương lai chứ không phải hiện tại.
Trong tương lai, chỉ cần một vài công ty trong số đó có thể trưởng thành thì Giang Phong cũng hài lòng lắm rồi.
Trước mắt không thể đụng đến.
Để thực hiện dự án sắp tới của Giang Phong, cần phải kiếm thêm khoảng 3 vạn kim tệ (3.000 lượng vàng) nữa.
Một lô đất tuy lớn, nhưng ở tỉnh và lại nằm khá xa quốc lộ, bị đánh giá là ‘khỉ ho cò gáy’, không hấp dẫn đầu tư, thì không đến nỗi tốn tiền như thế.
Nhưng dự án của Giang Phong không chỉ có thế.
Sắp tới đây, Giang Phong phải khẩn trương kiếm thêm tiền.
Thật ra, nếu cần Giang Phong có thể về Nguyên Thành dọn sạch quốc khố, thì cũng có thể gom được 3 vạn kim tệ.
Nhưng trước mắt Giang Phong phải tìm cách kiếm tiền khác.
Dọn sạch quốc khố, hậu quả khó lường.
Dù sao thì chỉ cần tìm vài khách hàng kiểu như bọn Akihiro là xong.
Giang Phong đã nghĩ đến vài đối tượng.
Khi trời đã chập choạng tối, Lý Minh vào báo :
- Thưa anh.
Luật sư Thanh đến rồi.
Giang Phong gật đầu nói :
- Mời vào đây.
Luật sư Thanh tên đầy đủ là Chu Thanh, là người quen, và cũng có thể xem là luật sư riêng của Giang Phong, bởi vị luật sư này còn trẻ, hành nghề chưa lâu, tuy có năng lực, nhưng lại chưa có danh tiếng gì mấy, do đó hầu như chẳng có mấy khách hàng, chỉ có Giang Phong tín nhiệm, có việc gì cũng giao cho.
Cũng vì vậy mà mỗi khi Giang Phong cần, chỉ cần gọi điện là chẳng bao lâu sau anh ta sẽ có mặt.
Khi Chu Thanh theo Lý Minh vào văn phòng, Giang Phong mời ngồi, trà nước xong xuôi, rồi hỏi :
- Gần đây công việc thế nào ?
Chu Thanh gượng cười :
- Anh cũng biết rồi mà.
Ngoài anh ra thì tôi còn có mấy khách hàng đâu.
Trong nghề này, không có danh tiếng thì làm gì cũng khó khăn.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Thôi thì cậu về làm việc cho ta luôn cho rồi.
Chu Thanh ngơ ngác hỏi :
- Ý anh là …
Giang Phong nói :
- Cậu cũng biết ta gần đây đầu tư hơn trăm công ty, tuy nhỏ nhưng cũng đều là tiền.
Gần đây bọn họ có vẻ hưng phấn quá đầu.
Ta cần có người giám sát công việc của bọn họ nên muốn thành lập một công ty luật.
Cậu về quản lý công ty, ngoài lo việc chính đó, nếu có thời gian thì có thể nhận thêm nghiệp vụ bên ngoài.
Ta bỏ vốn, cậu phụ trách, tỷ lệ cổ phần 7 : 3.
Thế nào ?
Chu Thanh ngạc nhiên hỏi :
- Ý anh là tôi không cần bỏ ra gì cả, chỉ quản lý công ty, và được hưởng 30% cổ phần ?
Giang Phong mỉm cười gật đầu.
Công ty luật này tuy chưa chính thức thành lập, nhưng tương lai sẽ phụ trách các vấn đề pháp luật cho hơn trăm công ty (dù nhỏ thì cũng là công ty), không sợ thiếu công việc.
Và nếu làm tốt thì cũng sẽ không lo thiếu danh tiếng, đối với Chu Thanh rất có lợi.
Y có năng lực nhưng thiếu công việc, thiếu cơ hội.
Y thầm tính toán một lúc, rồi nói :
- Trước mắt không cần làm lớn.
Chỉ cần thuê trụ sở, một số nhân viên, cùng các chi phí khác, có lẽ cần 100 triệu.
Thật ra 50 triệu cũng được.
Công ty luật chỉ cần người, không cần nhiều vốn.
Chu Thanh biết Giang Phong không thiếu tiền, nên định phóng tay làm lớn.
Thời gian qua vì không có danh tiếng nên thiếu việc làm, y không muốn tiếp tục cảnh đó chút nào.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Được thôi.
Nhưng công ty cũng cần tuyển mộ thêm một số thám tử cho tiện công việc.
Ở thành phố có nhiều dịch vụ thám tử lắm đó.
Chu Thanh nói :
- Anh yên tâm đi.
Tôi chỉ sợ thiếu việc thôi chứ không sợ khó, không sợ khổ.
Giang Phong bật cười, và thế là quyết định.