Viêm đô Bình Nguyên.
Thiên Lang đang ở Bình An, tân lãnh địa của Cửu Khúc Liên Hoàn Trại, thì được thư của Bố Y Thần Toán thỉnh về Bình Nguyên giúp đỡ.
Thấy ở lại Bình An cũng không việc gì, Thiên Lang từ biệt bọn Triệu Tiếu Thiên mà trở về Bình Nguyên.
Rảo bước trên phố, Thiên Lang lắc đầu thầm than số mình bận rộn, cứ phải luôn chạy đông chạy tây mãi.
Thiên Lang quyết định sau khi Bình Nguyên chiến dịch kết thúc, sẽ về lãnh địa nghỉ ngơi một thời gian, không đi đâu nữa.
Bình Nguyên lúc này gần như vắng người chơi.
Các nước hiện tại đều đã xuất quân tranh chiếm địa bàn, Viêm triều cũng không ngoại lệ.
Hà tộc và Dung tộc liên quân đồng loạt tiến quân về phía bắc thâu hồi thất địa, nghe nói đã tiến đến mạn sông Hoài.
Hầu hết người chơi ở Bình Nguyên đều theo quân để tranh đoạt chiến công.
Do vậy, Bình Nguyên lúc này vắng vẻ hơn lúc trước nhiều.
Thiên Lang đang mải suy nghĩ thì từ một Trà quán phía trước có tiếng gọi :
- Thiên Lang huynh đệ.
Ở đây này.
Thiên Lang ngước mắt nhìn phía trước.
Bố Y Thần Toán đang ló đầu qua cửa sổ vẫy gọi Thiên Lang.
Trà quán trên biển hiệu đề là “Thanh Hương Trà quán”.
Đấy là nơi Bố Y Thần Toán hẹn gặp Thiên Lang, cũng chỉ thuộc vào hàng trung đẳng, là nơi lui tới của giới trung lưu, đương nhiên không thể sang trọng bằng Trường Xuân Trà quán vốn riêng dành cho giới phú ông giàu có.
Bước vào Trà quán, Thiên Lang nhìn thấy Hoàng Bố Y cùng hai người khác đang ngồi uống trà.
Cả ba nhìn thấy Thiên Lang bước vào đều đứng dậy chào đón.
Thiên Lang mỉm cười nói :
- Chiến hỏa khẩn trương mà xem ra mọi người có vẻ thanh nhàn quá nha.
Hoàng Bố Y lắc đầu gượng cười nói :
- Thanh nhàn gì đâu.
Chúng ta cũng vừa từ chiến trường về đây, định nhờ huynh đệ giúp chúng ta đổi tưởng lệ.
Nghe nhắc đến đổi tưởng lệ, Thiên Lang ngạc nhiên nhìn ba người họ.
Mới hôm trước Thiên Lang còn đổi tưởng lệ mấy vạn cư dân giúp Thần Vương bệ hạ.
Chẳng lẽ bọn họ cũng có nguyên do gì đó mà không tiện trực tiếp nhận lĩnh.
Không biết thì hỏi là đức tính tốt.
Thiên Lang mỉm cười hỏi :
- Mọi người có gì không tiện ư ?
Hoàng Bố Y lắc đầu nói :
- Không phải không tiện mà là không thể.
Ta cùng một số huynh đệ hợp nhau lại định kiến lập một tiểu quốc, cần có Kiến quốc lệnh.
Có điều trong chúng ta không ai đủ điều kiện thành lập gia tộc hết, nên không thể đổi được Kiến quốc lệnh.
Chúng ta hy vọng huynh đệ có thể đổi giúp.
Mọi thứ đã thu thập đủ hết rồi.
Chỉ cần đến Quan Phủ để đổi Kiến quốc lệnh mà thôi.
Thiên Lang hỏi :
- Đã không thành lập được gia tộc, dù có Kiến quốc lệnh cũng đâu thể nào kiến quốc được.
Hoàng Bố Y nói :
- Thành lập gia tộc không khó, nhưng kiếm thanh vọng mất rất nhiều thời gian.
Hiện giờ không thể chờ đợi được nữa rồi.
Ta nghe nói “Bình Nguyên chiến dịch” cũng đã sắp kết thúc.
Trước mắt đổi lấy Kiến quốc lệnh đã.
Nó bình thường không dễ kiếm chút nào.
Thành lập gia tộc từ từ cũng được.
Giúp đổi tưởng lệ cũng chẳng mất mát gì, Thiên Lang cùng bọn họ đến chỗ Quan phủ, trước tiên đổi thủ cấp địch quân thành chiến dịch công huân.
Bọn họ cũng thật lợi hại, sát tử được gần nghìn địch quân, thu được hơn 1 vạn chiến dịch công huân.
Muốn có được chiến tích đó chắc hẳn đã phải tham gia rất nhiều trận chiến.
Sau đó Thiên Lang lại vào Phủ đường dùng sổ sách của một tòa Hương trấn mà bọn Hoàng Bố Y mới chiếm được, cùng với 1 vạn điểm chiến dịch công huân đổi lấy Kiến quốc lệnh.
Số dư gần trăm điểm chiến dịch công huân bọn Hoàng Bố Y cho Thiên Lang xem như thù lao.
Chia tay bọn họ, Thiên Lang cũng tranh thủ trước khi “Bình Nguyên chiến dịch” kết thúc kiếm thêm ít chiến dịch công huân, để đổi thêm ít cư dân nữa.
Nhưng Thiên Lang không ra chiến trường ngay mà đến tìm viên quan quen biết ở Phủ đường hỏi thăm tình hình chiến sự.
Nếu không biết gì hết mà xông ngay ra chiến trường thì không hay tí nào.
Viên quan cho Thiên Lang biết triều đình đại quân (Hà tộc và Dung tộc liên quân) đã chiếm lại được vùng đất phía nam sông Hoài.
Ở phía bắc, Hoàng triều đại quân và Đông Hải Liên minh đại quân đang đóng giữ hai bên bờ Dĩnh Thủy, diện đối diện cầm cự.
Thần Thánh quốc đại quân lại hoạt động ở mạn Dĩnh Xuyên.
Còn Kinh tộc đại quân bắc tiến theo đường Hán thủy, nhưng tiến quân rất chậm.
Các phương đều ở vào thế cầm cự.
Không có quân đội nước nào dám tiến hành những hành động quân sự lớn, sợ gây nên đại chiến khiến thực lực thiệt hại nặng nề.
Nước nào cũng cho đại quân tạm thời án binh bất động, chờ đợi đối phương có sơ hở sẽ toàn lực nhất kích tiêu diệt đối phương.
Chiến tranh lúc này gần như đã quay lại giai đoạn đầu với những trận đánh nhỏ, những trận tập kích các toán tuần tra của đối phương.
Đụng độ nhiều như thiệt hại không lớn.
Nắm được sơ bộ tình hình, Thiên Lang lại dẫn bản bộ binh mã ra chiến trường giết giặc.
Chúng huynh đệ hay tin cũng tập họp lại quanh Thiên Lang, cùng liên hợp tác chiến.
Lần này bọn họ không công thành chiếm đất, chỉ tập kích những toán quân nhỏ của đối phương mà thôi.
Nếu gặp đại quân đông vài trăm người trở lên thì lập tức lẩn tránh.
Ai nấy đều có thu hoạch rất đáng kể, nên không muốn thiệt hại vô ích.
Ba ngày sau, hệ thống công cáo cho biết “Bình Nguyên chiến dịch” kết thúc, tất cả người chơi theo chân quân đội rút về khu vực trận dinh của mình.
Lúc đó mọi người mới biết các nước tham chiến đã ký kết “Hoài An hiệp nghị”, quyết định tạm thời đình chiến.
Địa bàn được phân chia như sau :
Hoàng triều (Bắc quân) : chiếm giữ vùng đất phía nam đến Nam Dương, phía tây đến Hàm Cốc Quan, phía đông đến Dĩnh Xuyên, Quan Độ; sáp nhập vào lãnh thổ ở phía bắc Hoàng Hà.
Đông Hải Liên minh : chiếm giữ vùng đất phía đông Dĩnh Thủy và phía bắc sông Hoài, phía tây đến Dĩnh Xuyên.
Viêm triều : chỉ còn lại vùng đất nằm giữa sông Hoài và sông Giang, phía bắc và phía đông giáp sông Hoài, phía nam giáp sông Giang, phía tây giáp Sào Hồ và lãnh thổ Dung tộc.
Dung tộc (vốn phụ thuộc Viêm triều) : lãnh địa gồm vùng đất nằm giữa sông Hoài và sông Giang, kể từ thượng nguồn sông Hoài và Tam Giang Khẩu ở phía tây cho đến Viêm triều ở phía đông.
Kinh triều : chiếm giữ vùng đất nhỏ phía nam Hán thủy và phía bắc sông Giang.
Man tộc : chiếm giữ vùng đất phía tây Kinh sơn.
Thần Thánh quốc : chiếm giữ vùng đất phía đông Hồng Trạch Hồ ra đến biển, phía bắc đến Tứ thủy, phía nam đến sông Giang.
Vùng đất nằm giữa các nước, từ sông Hoài đến Hán thủy, được xem như vùng cộng quản, các nước cùng quản lý (cũng có nghĩa là không ai quản lý, vì không có quân đội chung để duy trì trật tự), được gọi là “Hán Hoài lãnh địa”.
Những người có chiến công ở “Bình Nguyên chiến dịch”, nếu được phong đất sẽ phong ở đó.
Rời Bình Nguyên, Thiên Lang về ngay lãnh địa, thăng cấp lên Hương.
Đúng ra đã có thể thăng cấp từ mấy ngày trước, nhưng vì bận việc ở phương bắc nên nấn ná đến giờ.
Tổng dân số của Thiên Ân Hương giờ đã gần nghìn rưỡi, đủ để thăng cấp lên trấn, và quan chức của Thiên Lang cũng đủ yêu cầu.
Thiên Lang liền ra lệnh xây dựng ngay các kiến trúc cần thiết.
Cũng may Diệp tộc, cũng như số cư dân tuyển từ các thôn trấn bị chiếm lĩnh, có rất nhiều người thông thạo các chức nghiệp cần thiết cho việc phát triển, nên Thiên Lang không lo không có người thạo nghề khi xây dựng kiến trúc tương ứng.
Kể từ khi tiến đánh Huy Hoàng thôn, Ngân Long trại, Thiên Lang đã lo thu tập cư dân thông thạo các chức nghiệp quan trọng rồi.
Trong lúc chờ đợi, Thiên Lang cùng các huynh đệ thường trú trong lãnh địa đi sang An Phú Trấn để trắc định chức nghiệp đẳng cấp và giai vị.
Thiên Lang đăng ký gia nhập Pháp sư Hiệp hội, và với các kỹ năng : Khống phong thuật, Khống lôi chú (sơ cấp kỹ năng); Hô phong hoán vũ, Hộ thân mật pháp, phụ gia Mãn thiên hỏa vũ (trung cấp kỹ năng); nên trở thành trung giai cao cấp pháp sư.
Bạch Tú Châu và Tiểu Bát Giới lần lượt là trung giai trung cấp và sơ giai trung cấp pháp sư.
Còn bọn Tiểu Vương, Tiểu Lý do chỉ học được các sơ cấp kỹ năng nên đều là sơ cấp pháp sư và sơ cấp chiến sĩ.
Lã Phúc là Tế tự, mà Tế tự thì có hệ thống cấp bậc giai vị riêng, nên phải sang Thần Miếu trắc định, và trở thành sơ giai đồng cấp tế tự.
Sau đó, mọi người lại sang Mạo hiểm Hiệp hội đăng ký gia nhập và nhận nhiệm vụ.
Mạo hiểm Hiệp hội lúc này người đông vô số, đủ loại chức nghiệp, tập hợp thành nhóm cũng có, mà đi riêng lẻ cũng có.
Vừa làm nhiệm vụ vừa luyện cấp hoặc du ngoạn sẽ có động lực hơn, lại nhất cử lưỡng đắc.
Có điều là nhiệm vụ công bố thì ít mà người thì quá nhiều, nên mọi người đều tranh giành vô cùng khích liệt.
Bọn Thiên Lang đến muộn, lại không muốn chen lấn tranh giành nên đành quay về.